Với một nội lực sáng tác dồi dào, bền bỉ và ý nghĩ cao cả về thiên chức của thi ca trong việc lưu giữ ký ức, nhà thơ Lữ Mai vừa cho ra mắt bạn đọc tập thơ “Dắt nhau về cũ” (NXB Hội nhà văn). Tập thơ đã thắp lên một ngọn lửa khiến mỗi người tìm mình kỹ càng hơn trong xưa cũ trước bối cảnh nhiều đổi thay.

"Dắt nhau về cũ" gây ấn tượng ngay từ nhan đề, một cách tự nhiên và lắng đọng, nhan đề đã gợi mở trong ý nghĩ người đọc một hành trình, một sự kết nối, một sự đồng điệu đầy nhân văn.

 Nhà thơ Lữ Mai.

Tập thơ khéo gợi ra những không gian văn hóa đặc trưng gắn liền với các tỉnh, thành. Lữ Mai đã để ưu thế riêng của thơ ca trong việc khắc dấu và dìu dắt trải nghiệm độc giả đi về với xưa cũ. Từ “Mảnh trăng” đến “Bậc cửa” là một dặm dài bản đồ bằng xúc cảm thơ ca. Mỗi bài thơ không thể hiện dàn trải các dấu ấn văn hoá, lịch sử, chị bằng cảm xúc từ trải nghiệm và hiểu biết để tinh lọc, chọn ra chất liệu có sức gợi và khả năng khái quát. Nghĩa là người thơ đã phát huy tính hàm súc và phương thức riêng của thơ khi tiếp cận hiện thực đời sống và ký thác một mảnh đất: “Sông chảy bằng tiếng gọi người xưa/ mẹ ru con ngọt lời trăng trối/ gió thành cổ bóng hình áo vải/ bước thầm nhớ gọi tên ai” (Chảy bằng tiếng gọi).

Nhất quán trong giọng điệu nhưng đa dạng về cách thể hiện, tiếng thơ của Lữ Mai trong “Dắt nhau về cũ” đã khiến người đọc từ nắm bắt những thi ảnh biểu tượng, giải mã bằng trải nghiệm và vốn văn hóa để đi sâu vào chính mình. Để rồi, trong những khoảng lặng của chữ người đọc rung lên bao cảm xúc về quê hương, Tổ quốc và riêng tư hơn là chốn thương của mình: “Gió Thu Bồn bạt lòng phố Hội/ người xa trở lại/ trầm ngát lời chiều yêu theo khói/ giấc buồn nhoi nhói đọt sâm” (Day dứt). Tư tưởng của tập thơ vì thế vẫn tự nhiên, thấm đẫm bao nỗi niềm nhân thế mà không sa vào tuyên ngôn.

 
Nhà thơ Lữ Mai vừa cho ra mắt bạn đọc tập thơ “Dắt nhau về cũ” (NXB Hội nhà văn).  

Lữ Mai đem đến cho người đọc miền mĩ cảm dồi dào và đa chiều về những câu chuyện văn hóa, lịch sử. Nhà thơ kín đáo trong sự phóng khoáng của hình thức thơ tự do để thể hiện những trầm tích và phác họa những không gian đặc trưng.

“Dắt nhau về cũ” là thi tập mang đến một câu chuyện thời đại, câu chuyện của tâm hồn con người. Trước những đổi thay thời cuộc, sự lắng đọng và dồn nén của thơ ca đã lay thức sâu thẳm con người một cách tinh tế: “Giàn bầu treo mấy giấc mê/ đất rất mềm mà trời toàn ráng đỏ/ lội hết ngày lại về đồng cũ/ những vết bùn vẽ mặt bao dung” (Theo sông).

Tập thơ mang sự kết hợp hài hòa giữa cổ điển và hiện đại, hệ thống thi ảnh đa dạng mang nhiều ý nghĩa ẩn dụ sâu xa, những kết hợp ngôn ngữ đặc biệt đem đến nhiều bất ngờ, thể thơ tự do và đặc biệt là hệ thống lời đề từ xuyên suốt 63 bài thơ ví như ô cửa mở ra thi giới ấn tượng.

Thơ khởi từ đời sống nhưng đời sống đi vào thơ luôn có một cách riêng. Phải, Lữ Mai đã sống sâu với thực tại để biết thực tại đang cần gì, từ đó thổi vào thơ những sinh khí thời đại. Trải nghiệm cùng “Dắt nhau về cũ” khiến người đọc xác tín về giá trị của thơ ca trong việc giữ gìn ký ức, gắn kết không gian, thời gian và vị trí của chính mỗi người trong hành trình và sự kết nối bền bỉ đó…

TRẦN VIỆT HOÀNG

 

* Mời bạn đọc vào chuyên mục Văn hóa xem các tin, bài liên quan.