Giữa màu xanh ấy, Huyền dừng lại trước cây bàng vuông cổ thụ. Có điều lạ là mặc nắng, gió, những cành bàng vuông khẳng khiu tưởng như thiếu sức sống cứ vươn ra. Trong tán lá ấy có từng chùm, từng chùm nụ, lác đác có những chùm quả non theo gió khẽ đung đưa... Giống như hoa quỳnh chỉ nở trong đêm, hoa bàng vuông cũng vậy. Ban ngày, chỉ là những nụ trắng muốt, đêm về, nụ bàng vuông bung tỏa sắc hương... để rồi gần sáng, những cơn gió nhẹ, nhụy tím, cánh trắng lần lượt, lần lượt bung rơi, tạo thành thảm nhụy, hoa tím trắng khắp đảo. Có những lúc gió cuốn những cánh hoa ra biển, cánh hoa dập dềnh theo sóng lan xa. 

Dưới tán bàng vuông, những cậu lính trẻ nhặt cánh hoa, thi nhau xếp hình. Có người nâng niu cánh hoa ép vào sổ. Lác đác, vẫn còn những đóa bàng vuông đêm qua nở muộn như chưa muốn rời cành, dưới sắc nắng mềm mại, dịu dàng tô thêm vào bức tranh đảo một sắc màu tuyệt đẹp. Sắc hoa như làm dịu đi cái nắng, cái gió, cái khắc nghiệt của trùng khơi, như sẻ chia, tiếp sức cho những người lính trẻ nơi đảo xa. Cảm giác bình yên, trong trẻo gọi về, cô cúi xuống nhặt một cánh hoa bàng vuông vừa mới từ trên cây rơi nhẹ xuống. Huyền khẽ đưa bông hoa lên hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của bông hoa đong đầy kỷ niệm. Hoa bàng vuông đưa Huyền về với kỷ niệm ngọt ngào. 

                       *  *  *

Hai năm trước, Huyền theo đoàn công tác của tỉnh ra đảo. Trước khi chưa lên tàu, chưa đến đảo, cô không hình dung được sóng biển, gió bão trên đảo đáng sợ như thế nào. Hành trình ra đảo vào dịp cuối năm, đúng mùa biển động, thật vất vả. Giữa biển khơi bao la, gió luôn duy trì cấp 5-6, từng đợt sóng hất mạnh vào mạn tàu, khiến con tàu chao đảo; con tàu đã “giương vây” để giảm sóng, vậy mà vẫn lắc lư ngang dọc, chao đảo, lúc dềnh lên, khi đột ngột hạ xuống liên tục.. Có lúc sóng chùm cả lên boong, tung bọt trắng xóa. Mặc sóng gió, con tàu vẫn theo hải trình để đến các đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Tàu lắc lư, khiến nhiều người say sóng, phải nằm yên một chỗ. Để thích nghi với sinh hoạt, đặc biệt là đi lại trên tàu là việc không hề đơn giản. Không ít người trong đoàn vì say sóng,  không thể gượng dậy đi ăn... 

Hoa bàng vuông ở Trường Sa. Ảnh: THẮNG VŨ 

Cuối năm là mùa biển động do ảnh hưởng của các đợt không khí lạnh phía bắc tràn xuống, sóng lúc nào cũng cao từ 5 đến 6m, dội vào mạn tàu uỳnh uỳnh như pháo nổ. Biển một màu xám xịt. Mưa quất ràn rạt như ném đá. Những con sóng lừng lững, gầm gào, nối tiếp nhau chồm tới như muốn nuốt chửng mọi thứ. Dưới tác động của gió, sóng, dòng thủy triều nên tàu cứ hết lắc dọc rồi lại lắc ngang, chao đảo giữa cuồng phong. 

Có lẽ được một số người truyền kinh nghiệm và sự chuẩn bị tinh thần, khiến Huyền chống chọi được với sức lắc lư của con tàu trước sóng biển..

Chiều muộn, đảo hiện ra trước mắt. Ban đầu chỉ là vệt xanh xa mờ rồi cũng nhìn rõ, sóng rộn lên, khiến con tàu khó vào gần được đảo. Cũng vì thế mà con tàu phải chạy quanh mấy vòng tìm vị trí sóng nhẹ nhất thả neo để sáng hôm sau vào đảo, và để thuận lợi cho xuồng đưa bộ đội và đoàn công tác lên đảo. Đêm trên tàu giữa đại dương mênh mông, Huyền lên boong tàu cùng mấy người trong đoàn công tác ngắm sao, ngắm biển nghe chuyện của những chàng lính trẻ lần đầu ra đảo, ngày mai họ sẽ nhận nhiệm vụ ở đảo này... Xa xa, ngọn hải đăng ở đảo thỉnh thoảng lóe lên vệt sáng để định vị cho tàu thuyền qua lại. Gần đó là hàng loạt tàu đánh cá của ngư dân neo đậu, mà trên mỗi con tàu ấy, ánh đèn điện cứ lấp lánh, lấp lánh. Tất cả tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo. 

Sáng hôm sau, tàu nhổ neo di chuyển gần hơn về đảo. Do chưa có cầu tàu và căn cứ con nước, từ tàu vào đảo, cả đoàn công tác phải di chuyển bằng những chiếc xuồng CQ, CV. Để an toàn cho người và hành lý vào đảo, mỗi người được phát một áo phao, dép, mũ và một túi ni lông dày để bảo quản đồ đạc tránh bị ướt khi ngồi trên xuồng. Ban chỉ huy Đoàn công tác cũng phải tính toán kỹ lưỡng thời điểm lên đảo, rời đảo nhằm tránh sóng to, gió lớn….. Di chuyển từ tàu xuống xuồng và từ xuồng lên tàu, từ xuồng vào đảo là cả một nghệ thuật, bởi những con sóng dữ, có lúc sóng đẩy xuồng ra xa rồi lại xô mạnh vào mạn tàu… Được hướng dẫn và sự trợ giúp đắc lực của các thủy thủ trên tàu, việc cập đảo đều diễn ra an toàn. 

Các cán bộ, chiến sĩ của đảo với khuôn mặt rạng ngời niềm vui đã đứng chờ sẵn trên cầu tàu đón đoàn. Những cái bắt tay thắm thiết, hệt như những người lính biên phòng nơi Huyền công tác đã xua tan bao mệt nhọc của những ngày cô lênh đênh trên biển, như tiếp thêm sức mạnh cho cô và các đồng nghiệp trong việc tác nghiệp nơi đảo xa. 

Đêm đầu tiên ở đảo, cuộc giao lưu văn nghệ như không muốn dừng, chẳng phân biệt chủ, khách, hòa trong sóng biển, mọi người cùng hát say sưa. vòng tay của những người mới gặp lần đầu cùng đan vào nhau rồi đi vòng tròn hát tập thể, như thân quen tự thuở nào, thắm thiết tình cảm đất liền với đảo xa. Chẳng có hoa hồng, lính đảo tặng hoa cho mỗi tiết mục là những bông bàng vuông, cành hoa giấy, chùm quả Tra (nho biển), đặc sắc nhất là cành hoa được tạo bằng những con ốc biển. 

Kết thúc đêm văn nghệ, Huyền cùng mấy người trong đoàn công tác đi dạo quanh đảo, ngắm bàng vuông mới nở. Dưới ánh trăng rằm, đảo thêm lung linh huyền ảo. Điển, cậu sĩ quan trẻ ở đảo dẫn mọi người đi thăm đảo say sưa kể về bàng vuông, về những loài hoa trên đảo. Điển bảo: "Em say mê mẩn hoa bàng vuông ấy chị ạ, chẳng phải riêng em đâu, cô bạn của em cũng thế. Cứ mỗi lần có tàu ra đảo rồi về đất liền, em lại viết thư và ép một cánh hoa gửi cho cô ấy. Đảo em có anh Tuấn, Chỉ huy phó đảo cũng hay ép cánh hoa bàng vuông, làm hoa ốc cũng đẹp, nhưng chưa thấy anh ấy gửi cho ai. Trước anh ấy ở đảo Sơn Ca, chuyển sang đảo này hơn một năm rồi, hôm nay anh ấy bận việc, nên chưa gặp các anh chị. Các anh chị vào thăm anh Tuấn một chút nhé". 

Theo chân Điển và mọi người, bước vào hiên nhà, Huyền bỗng thấy trong lòng trộn rộn. Cánh cửa mở ra, Huyền và Tuấn ngỡ ngàng gọi tên nhau. Họ không ngờ có cuộc hội ngộ nơi đảo xa sau gần 8 năm xa cách.

Ngày ấy, Tuấn mới nhập ngũ được hơn 2 tháng, đơn vị anh đóng quân cạnh xóm nhỏ chân núi của tỉnh miền cao nguyên đá. Huyền học cấp 3 ở thị trấn huyện, đường đến trường phải qua cổng đơn vị Tuấn. Một sáng đi học, trời mưa, đường trơn, tránh vũng nước, chiếc xe đạp bị mất phanh, cô luống cuống, chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống ao bên đường. Người đưa cô và chiếc xe lên bờ, chính là Tuấn, khi anh đang cùng đồng đội trên đường ra thao trường huấn luyện. 

Thế là họ quen nhau. Những ngày nghỉ đến nhà Huyền chơi, Tuấn cũng hay giúp Huyền những bài khó, bởi vốn kiến thức của anh cũng kha khá. Rồi Tuấn thi đỗ và đi học ở Trường Sĩ quan Lục quân, mãi tận Sơn Tây. Ra trường, anh được nhận nhiệm vụ nơi đảo xa. Dẫu rất nhớ, rất muốn trở lại thăm Huyền và gia đình, nhưng vì công việc của người lính đảo, anh chỉ biết để thương nhớ trong lòng.

Hết lớp 12, Huyền thi đỗ và học Đại học báo chí. Ra trường, cô được về làm phóng viên tại Tòa soạn báo tỉnh nhà. Cũng do đi học, thuyên chuyển và điều kiện công tác, Tuấn và Huyền mất liên lạc. 

                                                                             * * *

Những ngày lênh đênh trên biển, được đặt chân lên nhiều điểm đảo và nhà giàn, trải nghiệm cuộc sống của quân và dân trên đảo, Huyền càng ấn tượng, quý mến tình cảm của những con người nơi đảo xa. Những cột mốc chủ quyền linh thiêng sừng sững hiên ngang với lá cờ đỏ sao vàng tung bay giữa Biển Đông - biểu tượng của chủ quyền Quốc gia với những vĩ độ, kinh độ được thừa nhận dựa theo Công ước quốc tế, khẳng định đanh thép về chủ quyền hợp pháp, không thể tranh chấp trên Biển Đông. Cũng như những cột mốc quốc giới ở đất liền, những cột mốc chủ quyền trên các đảo được dựng xây bằng máu, nước mắt, mồ hôi, sự hy sinh của biết bao thế hệ người dân và cán bộ, chiến sĩ Hải quân Việt Nam.  

Nắng nóng cháy da. Trên đảo, đứng ngoài trời vài phút để chụp ảnh, Huyền và đoàn công tác phải mặc áo chống nắng, nhưng 2 cánh tay vẫn bỏng rát. Vậy mà bên cột mốc chủ quyền, những chiến sĩ vào ca gác vẫn đứng nghiêm trang bồng súng, Huyền thật sự khâm phục sự rèn luyện của họ.

Không ai bảo ai, khi đến với Trường Sa, với các điểm đảo mọi người đều lưu lại ít nhất một bức ảnh bên những Cột mốc chủ quyền. Cảm giác được đứng bên cạnh cột mốc chủ quyền của Tổ quốc nơi đảo xa, được chạm tay vào cột mốc thật lạ, thiêng liêng và xúc động xen lẫn tự hào.

Ngày chia tay, khi xuống xuồng ra tàu để trở về đất liền, ai cũng bịn rịn. Những cánh tay vẫy, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Có cậu lính trẻ bạo dạn đến bên Huyền nũng nịu: Chị ơi, chị về đất liền đừng quên chúng em nhé, cho em được ôm chị một lúc nhé. 

Sắp đến giờ khởi hành, bên cầu tàu, Tuấn trao cho Huyền hộp quà nhỏ. Đó là 1 quả bàng vuông, những cánh hoa bàng vuông cùng nhành hoa muống biển được ép cẩn thận trong cuốn sổ và chùm hoa được ghép bằng những con ốc biển. 

Ba hồi còi vang lên, con tàu rẽ sóng theo hải trình để đến thêm một số đảo và nhà giàn DK1. Chạy lên boong tàu, đôi mắt Huyền hướng nhìn phía đảo. Trường Sa xa dần trong sóng biển mênh mông. Huyền nhớ những nụ cười, những hình ảnh người lính bên cạnh cột mốc chủ quyền, những người lính tuần tra trên biển, nhớ những đôi bàn tay của người chiến sĩ hải quân nâng niu lá rau xanh và nhớ nhất Lễ chào cờ bên cột mốc chủ quyền trên đảo. 

Những ngày trên biển trong chuyến đi đó, được đặt chân lên nhiều điểm đảo và nhà giàn, trải nghiệm cuộc sống của quân và dân trên đảo, Huyền càng ấn tượng, quý mến tình cảm của những con người nơi đảo xa.

Sau chuyến đi ấy, tuy xa cách hàng nghìn cây số, nhưng tình bạn thân thiết cứ lớn dần ở Tuấn và Huyền. Qua lá thư, điện thoại họ kể cho nhau nghe những câu về những người lính đảo, chuyện làm báo ở vùng cao. Rồi tình yêu giữa  Huyền và Tuấn cũng đến. Cũng từ chuyến đi đó, đã cho Huyền có nhiều tác phẩm báo chí về biển đảo, về những con người đang trụ vững nơi đầu sóng ngọn gió, bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải và thềm lục địa thiêng liêng của Tổ quốc. Có nhiều tác phẩm được Ban biên tập và bạn đọc đánh giá cao. 

*  *  *

Bận rộn với công việc của đảo và các buổi làm việc của đoàn công tác của vùng khiến Tuấn không có thời gian rảnh và Huyền cũng bận rộn với phỏng vấn, ghi hình, chụp ảnh.

Và giờ đây, giữa không gian bình yên nơi đảo xa, vẫn bên cây bàng vuông cổ thụ ngày đó, nhưng nay có thêm ghế đá và bàn trà thơ mộng, Huyền ngồi ngắm hoa nở. Dưới ánh trăng qua những kẽ lá, những chùm hoa bàng vuông bung tỏa sắc hương, còn có những nụ hoa trắng muốt chúm chím. Có tiếng bước chân của Tuấn. Huyền quay đầu lại, trước mắt Huyền là anh với nụ cười rạng rỡ. 

Cô lặng im trong vòng tay người mình yêu thương sau từng ấy thời gian xa cách, đợi chờ.

ĐẶNG THỊ PHƯƠNG HOA

* Mời bạn đọc vào chuyên mục Văn hóa xem các tin, bài liên quan.