QĐND - Tháng tư về, đi trên phố trong cái pha trộn ấm ức của nồm ẩm và gió oi ả ngày cuối xuân, đầu hạ, người như muốn "bung lên" không trung cho thoáng đãng. Vậy nhưng, nhìn kìa, hoa loa kèn trắng đang "trôi" trên phố, trong trẻo ngọc ngà, làm những con phố, những ánh mắt tươi lên, quên hết vướng víu nhân gian để đắm tình vào sắc tinh khôi ấy.
Cứ cuối tháng ba, đầu tháng tư là vào vụ. Mùa hoa loa kèn không dài, chỉ đôi ba tuần thôi. Sự ngắn ngủi đó, cộng với khát khao thanh tẩy tâm hồn trong khắc giao mùa khó ở, khiến thị trường hoa cứ như cơn sốt. Bà nội trợ, cô thiếu nữ háo hức chờ, háo hức mua được những đóa đầu mùa hiếm hoi, tới mùa rộ, rồi tiếc nuối níu giữ hương ngát cuối mùa. Cứ gọi là quên mất giá cả cao thấp, bất kể nó ngự nơi kệ hàng hoa sang trọng, hay giản dị trên xe đạp bán rong. Sắc trắng ấy, làn hương ấy có sức quyến rũ người đời đến khó hiểu.
 |
Mùa hoa loa kèn về trên phố. Ảnh: Ngọc Tuấn
|
Tháng tư đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết của loa kèn, có lẽ để nhắc nhớ rằng, ký ức đã qua sẽ không về lại được, nó đã trở thành cái có tên gọi: Ký ức-quá khứ.
Nhìn cái cách nụ của loa kèn vươn, khó lòng không liên tưởng tới dáng vươn mảnh mai và dịu dàng của thân hình thiếu nữ với cổ cao ba ngấn trong tà áo dài cổ truyền. Bông hoa nở tỏa hương dịu, không quá ngát như hoa huệ trắng, không quá hắc như "nàng" ly thơm. Tôi giật mình yêu màu trắng tinh khôi trong bức tranh bên người thiếu nữ của Tô Ngọc Vân, hoa đang lặng lẽ làm đẹp cho phố phường trên những vòng xe nặng nhọc của các bà, các chị.
Sẽ thiếu lắm, sẽ vắng lắm nếu một ngày giao mùa vắng bóng loài hoa dấu yêu này. Loài hoa trắng kỳ diệu, làm sáng lên những buổi trời đất buông mây xám chì, cho lòng mình dịu đi, khiến hồn mình bay lên, vượt khỏi mọi u ám, khỏi mọi hẫng hụt mà đón mong manh mây trắng bay về cho lòng người nở bung những khao khát yêu thương không bao giờ vơi nguôi.
Với tôi, tháng tư là tháng có nhiều kỷ niệm nhất. Cứ mỗi độ tháng tư về làm tôi nhớ khôn nguôi người mẹ dáng gầy bước cao thấp bên triền đê hun hút với gánh hàng rong tảo tần nuôi con ăn học thành người. Chính vì vậy, mỗi kỳ nghỉ lễ 30-4, tôi lại về ùa vào lòng mẹ, kính tặng mẹ bó hoa loa kèn trắng để phần nào xua đi nỗi nhọc nhằn đong đầy trong mắt người.
Những tháng ngày sinh viên của tôi trôi qua nhanh, những kỷ niệm của thời hồn nhiên trong sáng đó của tôi gắn liền với loài hoa loa kèn tinh khiết này. Ôi làm sao quên những ngày tháng đó, những tháng tư đó… Vì thế cứ mỗi độ tháng tư về, trong lòng tôi lâng lâng khó tả, bối rối khôn nguôi…
LÊ NGÂN