Chúng tôi có mặt tại Khoa Cấp cứu ban đầu của BVQY 121. Ở nơi mà sinh-tử đôi khi chỉ cách nhau trong tích tắc thì điều dưỡng viên không có khái niệm “chờ đợi”, vì vậy, mọi thao tác đều phải nhanh chóng và chính xác để mang lại cơ hội sống cho người bệnh. Giữa áp lực dồn dập, họ phải giữ cho mình luôn tỉnh táo, vượt lên chính mình để cứu bệnh nhân trong những khoảnh khắc ngặt nghèo nhất. Trò chuyện với chúng tôi sau ca trực, điều dưỡng viên Đinh Thị Thùy Trang bộc bạch: “Ở đây, chúng tôi không chỉ thực hiện theo y lệnh của bác sĩ mà còn là người trực tiếp sơ cứu, cấp cứu và đánh giá tình trạng ban đầu của bệnh nhân. Có những bệnh nhân vào viện trong trạng thái ngừng tim, ngừng thở, chúng tôi phải nhanh chóng xử trí cấp cứu ép tim ngoài lồng ngực và bóp bóng thở để kịp thời cứu người bệnh”.
 |
Các điều dưỡng viên tại Khoa Hồi sức cấp cứu, Bệnh viện Quân y 121 vệ sinh răng miệng cho bệnh nhân.
|
Tại Khoa Hồi sức cấp cứu, khi bệnh nhân vẫn chưa tỉnh táo, sự sống tạm thời được duy trì bằng máy móc: Máy thở thay hô hấp, bơm tiêm điện thay bệnh nhân nhận thuốc, điều dưỡng viên phải túc trực theo dõi từng dấu hiệu sinh tồn, từng chuyển biến nhỏ nhất của người bệnh, dù là một cái co tay rất khẽ hay một thay đổi nhẹ trong nhịp tim... Ở những nơi người nhà bệnh nhân bị hạn chế ra vào để thuận tiện cho công tác điều trị, điều dưỡng viên phải chăm sóc toàn diện cho bệnh nhân, từ xoay trở, xoa bóp để chống hoại tử đến phục vụ ăn uống, vệ sinh cá nhân... Trung tá QNCN Dương Văn Ghỉ, Điều dưỡng trưởng Khoa Hồi sức cấp cứu cho biết: “Ở đây, chúng tôi thu dung cấp cứu, điều trị những bệnh nhân nặng và theo dõi hậu phẫu những ca phẫu thuật lớn. Điều dưỡng viên trực 24/24 giờ và chăm sóc toàn diện cho bệnh nhân nên công việc hằng ngày rất vất vả. Có những người bệnh không có thân nhân nhưng chúng tôi vẫn nhận, cấp cứu, điều trị, coi như người thân trong gia đình, phục vụ nhiệt tình, chu đáo”.
Trong Bệnh viện, tại những khoa như Nội thần kinh-đột quỵ, cuộc chiến giữ gìn sự sống kéo dài trong lặng lẽ và đầy căng thẳng. Người bệnh không chỉ giành giật sự sống trong từng giây phút mà còn phải chống chọi từng ngày với sự yếu dần của cơ thể, vì thế, một ánh nhìn, một cử động nhẹ cũng trở thành dấu hiệu quý giá của hy vọng. Trong hành trình ấy, điều dưỡng viên chính là người đồng hành kiên nhẫn của bệnh nhân. Họ túc trực bên giường bệnh mỗi ngày, hỗ trợ từ việc tập vận động đến ăn uống. Công việc tưởng đơn giản nhưng đòi hỏi sự bền bỉ, tận tụy và một trái tim đầy thấu cảm. Nhập viện trong tình trạng đau đầu, chóng mặt, tê liệt nửa người, nhưng chỉ hơn 10 ngày điều trị, bà Lê Thị Kiều (ngụ tại quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ) đã hồi phục và được xuất viện. Bà chia sẻ: “Nhiều lúc sức khỏe suy kiệt, tâm lý mệt mỏi, hay cáu gắt, nhưng tôi luôn nhận được sự chăm sóc dịu dàng, kiên nhẫn và những lời động viên của điều dưỡng viên BVQY 121. Được các cô chú truyền nước, tiêm thuốc, dặn dò và thăm hỏi, chăm sóc tận tình nên tôi đã khỏe rồi”.
 |
Điều dưỡng viên kiểm tra và vệ sinh vết thương cho bệnh nhân. |
Đằng sau những nụ cười, giọng nói dịu dàng ở phòng bệnh, các điều dưỡng viên cũng có cuộc sống riêng, có gia đình, con nhỏ, cha mẹ già... Không ít người đã nhiều năm không được đón Tết trọn vẹn vì phải trực tại Bệnh viện; không hiếm khi phải nén nước mắt, giấu nỗi buồn riêng để cười với người bệnh, giúp người bệnh giữ vững tinh thần chiến đấu với bệnh tật. Tinh thần trách nhiệm và tâm huyết của các điều dưỡng viên khiến tôi vô cùng xúc động. Như điều dưỡng viên Mai Hoàng Nhản (Khoa Nội thần kinh-đột quỵ), vợ mất sớm, một mình nuôi hai con nhỏ, phải gửi nhờ người thân chăm sóc, nhưng anh vẫn lặng lẽ đi sớm, về khuya, hết lòng với nghề. Với anh, nghề điều dưỡng không chỉ là công việc mà còn là sứ mệnh mang đến hơi ấm và hy vọng cho những sự sống đang mong manh nhất.
"Thực mục sở thị" công việc của điều dưỡng viên ở các khoa của BVQY 121, chúng tôi mới biết phía trong găng tay của họ là đôi bàn tay nứt nẻ vì hóa chất, sau lớp khẩu trang là những giọt mồ hôi lặng thầm, thậm chí là nước mắt... Nhưng các điều dưỡng viên luôn lấy sự hồi phục của bệnh nhân làm động lực. Họ không chỉ chữa lành vết thương trên da thịt mà còn xoa dịu nỗi đau bằng sự kiên nhẫn và tình người. Họ làm việc chẳng đợi ai khen, phẩm chất và kỹ năng nghề nghiệp được vun đắp bằng tình thương và trách nhiệm với người bệnh-những người mà họ coi như chính người thân.
Bài và ảnh: THÚY AN
* Mời bạn đọc vào chuyên mục Quốc phòng an ninh xem các tin, bài liên quan.