Trong đơn gửi tòa soạn, ông Nguyễn Văn Vương ở số 5, Tiểu khu 6, thị trấn Tĩnh Gia, huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa trình bày: “Tôi bị thương ngày 23-6-1972 tại điểm cao 52 khi chiến đấu giải phóng tỉnh Quảng Trị. Đơn vị khi bị thương là Tiểu đoàn 7, Trung đoàn 66, Sư đoàn 304.
Sau khi bị thương, tôi được đưa ra Bắc điều trị tại Bệnh viện Quân y 111, đến khi lành tôi được bổ sung về đơn vị chiến đấu mới và mất liên lạc với đơn vị cũ từ đó. Năm 2007, tôi tìm về được đơn vị cũ khi bị thương là Sư đoàn 304 để xin lại giấy tờ bị thương và trình báo với cơ quan chính sách của huyện Tĩnh Gia thì được trả lời, không ghi cụ thể vết thương trong giấy thì không giải quyết được. Năm 2004, Nhà nước có chủ trương giải quyết các trường hợp bị thương đã mất giấy tờ, tôi lên Sư đoàn 304 xin lại giấy tờ và được cấp 4 loại: Một là, giấy gửi các cơ quan quân sự địa phương (huyện, tỉnh, quân khu). Hai là, trích sao danh sách bị thương năm 1972 của Trung đoàn 66, Sư đoàn 304. Ba là, giấy xác nhận bị thương của Sư đoàn 304. Bốn là, biên bản kiểm tra danh sách bị thương của Sư đoàn 304.
Tôi về làm hồ sơ theo hướng dẫn của Ban CHQS thị trấn Tĩnh Gia và đến nay hồ sơ của tôi đã đến Bộ CHQS tỉnh Thanh Hóa thì bị trả lại với lý do chưa đủ điều kiện để giám định thương tật, vì giấy tờ gốc chỉ ghi tôi bị thương ở “điểm cao 52”, chưa rõ ở huyện nào. Thực tế, giấy tờ gốc của tôi mà Sư đoàn 304 trích lục từ sổ quản lý danh sách bị thương năm 1972 của Trung đoàn 66, Sư đoàn 304 chỉ ghi có như vậy, làm sao tôi thêm được khác với văn bản cũ về nơi bị thương?...
Hiện nay, tôi mắc bệnh hiểm nghèo, Bệnh viện K đã trả về từ tháng 9-2015, phải mở thông dạ dày để bơm thức ăn, cuộc sống chắc chỉ còn tính tháng, tính ngày. Tôi bị thương là người thật, việc thật. Tôi rất mong cơ quan chức năng hướng dẫn trường hợp của tôi phải làm như thế nào mới được công nhận là thương binh?”?
Báo Quân đội nhân dân xin chuyển ý kiến kiến nghị của ông Nguyễn Văn Vương đến Bộ tư lệnh Quân khu 4 nghiên cứu, giải quyết.
QĐND