QĐND - Theo báo cáo tại hội nghị phát triển sản xuất ngô gắn với chuyển đổi cơ cấu cây trồng các tỉnh phía Bắc do Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (NN&PTNT) tổ chức mới đây tại TP Hà Nội, ngô hạt là nguyên liệu chính được dùng để sản xuất thức ăn chăn nuôi. Năm 2013 vừa qua, Việt Nam phải nhập khẩu 2,26 triệu tấn ngô với tổng trị giá 690 triệu USD. Còn đến hết quý 1 năm 2014, Việt Nam đã phải nhập 1,62 triệu tấn ngô hạt, trị giá 419 triệu USD, tăng gấp 3 lần về khối lượng và 2 lần về giá trị so với cùng kỳ năm 2013. Bra-xin, Thái Lan là hai thị trường nhập khẩu ngô chính của Việt Nam trong thời gian qua. Theo dự báo của Bộ Công Thương, trong 2 năm tới, sản lượng nhập khẩu mặt hàng ngô sẽ tăng khoảng 20%/ năm. Chính vì lý do này, cây ngô đã được Bộ NN&PTNT xác định là cây trồng số 1 cần tập trung phát triển trong thời gian tới.
Theo kế hoạch, từ nay đến năm 2015, cả nước sẽ chuyển đổi 120,8 nghìn héc-ta đất lúa kém hiệu quả sang trồng ngô, chiếm 28,8% tổng diện tích chuyển đổi. Đến năm 2020, sẽ có 183,3 nghìn héc-ta đất lúa được chuyển đổi sang trồng ngô. Riêng các tỉnh Đồng bằng sông Hồng, dự kiến đến năm 2015, sẽ có 12.175ha đất lúa và đến năm 2020 là 23.775ha đất lúa kém hiệu quả chuyển sang trồng ngô.
Cần phải khẳng định rằng, trong thời gian qua, việc chuyển đổi những diện tích đất trồng lúa kém hiệu quả sang trồng ngô là một chủ trương hoàn toàn đúng đắn của Bộ NN&PTNT. Bởi trong bối cảnh mặt hàng gạo xuất khẩu ngày càng phải cạnh tranh quyết liệt với các nước như Thái Lan, Ấn Độ, cộng thêm sự xuất hiện của Cam-pu-chia, thì việc chuyển một phần diện tích lúa kém hiệu quả sang trồng ngô sẽ làm giảm áp lực về tiêu thụ lúa gạo, đồng thời góp phần giảm nhập khẩu nguyên liệu ngô làm thức ăn chăn nuôi trong nước. Đây được xem là giải pháp “nhất cử lưỡng lợi”.
Cây ngô hiện có cầu khá lớn đối với thị trường nội địa, chủ yếu để phục vụ sản xuất thức ăn chăn nuôi. Tuy nhiên, để khuyến khích nông dân trồng ngô là điều không đơn giản, bởi chúng ta không thể áp đặt mệnh lệnh hành chính được. Suy cho cùng, để cây ngô “hấp dẫn’ được nông dân, điều quan trọng chính là hiệu quả kinh tế của nó so với cây trồng khác. Trong thời gian tới, ngành nông nghiệp và chính quyền các địa phương cần giải quyết tốt 4 vấn đề: Năng suất, chất lượng, bảo quản sau thu hoạch và giống. Trong đó, ngoại trừ "vấn đề giống" là tạm yên tâm, còn 3 yếu tố còn lại, ngành nông nghiệp Việt Nam đều rất kém.
Liệu trong thời gian tới, các cơ quan chức năng của Bộ NN&PTNT có giúp người nông dân giải được "bài toán khó" nêu trên, để người trồng ngô có thể sống được trên ruộng ngô nhà mình? Chúng ta đành phải chờ xem.
NGHINH XUÂN