Tôi tò mò hỏi, một tiếng “keng!” nghĩa là sao? Anh bạn tôi, từng là giảng viên một học viện trong quân đội, nay đã nghỉ hưu, trầm ngâm chua chát: Điều đọng lại với tôi ở cả 3 kỳ đại hội chi bộ mà tôi từng dự từ khi về nghỉ hưu là tiếng “keng!” của những lần liên hoan sau đại hội. Ở chi bộ khu dân cư này, nghị quyết ra rất hay. Phải làm cái này, phải lãnh đạo cái kia, mục đích để không còn hiện tượng đốt vàng mã trong khu tập thể; ngõ xóm sạch rác; nuôi chó đúng quy định; quy hoạch, quản lý các khu buôn bán không lấn chiếm vỉa hè; tăng cường tình cảm cư dân trong khu dân cư; khuyến học cho các cháu trong diện khó khăn; cảm hóa những người mới chấp hành án tù... Ấy vậy mà, hết 3 kỳ đại hội, mọi sự vẫn y nguyên. Đương nhiên là nghị quyết vì thế đại hội nào cũng hao hao như nhau, từ phần thực trạng, đánh giá, phân tích cho tới phương hướng khắc phục điểm yếu.

 Ảnh minh họa.

Trong câu chuyện chia sẻ với tôi, anh bạn cho biết: Tôi có lướt internet theo dõi đại hội của nhiều đảng bộ, chi bộ ở các địa phương để xem có gì hay còn học tập. Thật buồn, thấy tin tức trên báo chí viết chung chung lắm. Cơ bản là giới thiệu thành phần; đại biểu nói vài ba câu chỉ đạo chung chung chả chết ai; trong khi đó phần phương hướng thấy chẳng đề ra gì thiết thực cho địa phương, cơ sở để họ khắc phục điểm yếu hay giúp họ có hướng đi mới sáng hơn... Thế mới thấy, đại hội chi bộ, đảng bộ ở nhiều nơi cũng hình thức không kém gì chỗ tôi.

Đánh trống bỏ dùi, đầu voi đuôi chuột, nói không đi đôi với làm đã trở thành căn bệnh hình thức, vô trách nhiệm của không ít chi bộ. Câu chuyện của bạn tôi và ở rất nhiều nơi khác đã gióng lên hồi chuông về sự vô cảm của một bộ phận không ít đảng viên; trách nhiệm các chi bộ. Đề ra nghị quyết, nhưng không hề thực thi để đưa những ý kiến “tâm huyết” của nghị quyết đi vào cuộc sống.

Đảng ta lãnh đạo bằng đường lối, chỉ thị, nghị quyết... của Đảng. Ở cấp nào cũng vậy, sau khi có nghị quyết thì phải tổ chức thực hiện, kiểm tra, giám sát. Giữa hai kỳ đại hội là thời gian các cấp ủy, người lãnh đạo, chỉ huy phải vận dụng, đối chiếu, bổ sung... để đạt mục tiêu nghị quyết đề ra. Nhưng không phải ở đâu cũng làm tốt. Có những nơi, hoạt động của chi bộ là từ đại hội đến đại hội. Thành tích lớn nhất của không ít chi bộ đảng chỉ là đại hội! Đó là một thực tế gay gắt thách thức vị trí, vai trò, phương thức lãnh đạo của Đảng ta. Điều này cũng giải thích tại sao các vụ việc tiêu cực, tham ô, tham nhũng, làm trái quy định của Đảng, trái quy định của pháp luật ở nhiều cơ quan, địa phương cứ diễn ra mãi mà thật hiếm mới có một vài đảng viên dũng cảm dám đấu tranh đến cùng.

Làm gì để không còn tình trạng đánh trống bỏ dùi? Làm gì để sau mỗi kỳ đại hội chi bộ, đảng bộ... ở mỗi cơ quan, đơn vị, địa phương có thêm chuyển biến thực sự? Đường làng xanh-sạch-đẹp; các kế hoạch ở mỗi cơ quan vận hành trơn tru; cái tốt được nêu gương, cái xấu bị đấu tranh; cơ quan, địa phương cùng nhau đoàn kết chung tay xây dựng địa phương, cơ quan và rộng hơn là cả xã hội ngày một lành mạnh, phát triển; mỗi đảng viên, mỗi chi bộ thực sự là tấm gương phấn đấu vì dân, vì nước, nhận được sự tin yêu của nhân dân, quần chúng.

Để mỗi bản nghị quyết ở từng cấp đi vào cuộc sống, thiết nghĩ, mỗi cấp ủy, chi bộ cần nghiêm khắc với chính mình. Mỗi đảng viên luôn phải tự vấn động cơ vào Đảng mà mỗi người trong lời tuyên thệ khi trở thành đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam đã nguyện sẽ chiến đấu để bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, nhân dân. Chúng ta đã làm gì để không trái với lời thề của chính mình?

Hãy tự hỏi lại mình xem, khi kết thúc đại hội chi bộ, có ai là người ghé vào tai mình nói: Tôi xin chia sẻ khó khăn với đồng chí bí thư, với chi bộ; tôi sẽ sát cánh với đồng chí để thực hiện cho bằng được nghị quyết. Hay khi đại hội xong, chỉ là cái bắt tay hờ hững, một lời chúc sáo rỗng, sau đó là những tiếng “keng!” rượu bia chúc mừng đại hội thành công, đó là điều cần mỗi cán bộ, đảng viên phải suy ngẫm, đừng để nó xảy ra.

NGUYỄN HÒA