QĐND - Tốt nghiệp lớp đào tạo chuyên môn thông tin ở Trường Quân sự Quân khu 2, tôi được điều về công tác tại một đơn vị cách gia đình hơn 100km. Thời gian ở đây, tôi quen biết Thủy trong dịp cùng đơn vị đi giúp đỡ nhân dân làm đường giao thông nông thôn. Lúc đó, Thủy đang học năm cuối cấp trung học phổ thông. Bố Thủy từng là bộ đội thời kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, trong con mắt của nàng thiếu nữ chớm tuổi mười tám, hình ảnh anh bộ đội lúc nào cũng thân thương, dễ mến và tin cậy.

Học xong lớp 12, do các em còn nhỏ, điều kiện kinh tế gia đình lại khó khăn, Thủy đã không thi đại học mà ở nhà theo nghề may. Từ ánh mắt đầu tiên của tôi bối rối, đôi má của Thủy ửng hồng, chúng tôi đã tự hiểu ngầm với nhau là hai người đã và đang thuộc về nhau. Một tối cuối tuần, sau khi xin phép chỉ huy đơn vị, tôi đến nhà Thủy chơi. Dưới lũy tre làng xanh mát của đêm trăng thanh, tôi đã ngỏ lời và Thủy không giấu được sự e thẹn trong cảm xúc bâng khuâng, ngọt ngào.

Theo ngày tháng, mối tình của chúng tôi thêm gắn bó, sâu nặng. Bố mẹ, gia đình Thủy cũng vun vén cho tình cảm của hai người ngày càng bền chặt. Nửa năm sau, tôi đưa Thủy về gia đình mình để giới thiệu với bố mẹ. Đúng thời điểm này, bố tôi chẳng may mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Các em tôi còn bé và đang ở tuổi ăn, tuổi học. Tôi chỉ được nghỉ ở nhà ba ngày rồi phải lên đơn vị tiếp tục công tác. Mẹ tôi phải vào viện trông nom, chăm sóc bố. Cảm thông với hoàn cảnh neo đơn của gia đình tôi, Thủy đã tự nguyện ở lại gia đình để giúp đỡ bố mẹ tôi. Không ngại ngần bất cứ việc gì, Thủy đã thay mẹ chăm sóc bố tôi như một người con dâu hiếu thảo. Căn bệnh của bố tôi giảm nhanh hơn mức độ bình thường có lẽ một phần nhờ đức tính đảm đang và tấm lòng dịu dàng của Thủy. Khi bố tôi xuất viện được vài tháng, được sự đồng ý của hai bên gia đình tôi và Thủy đã tổ chức lễ thành hôn.

Bước vào cuộc sống riêng tư với bao khó khăn, vất vả. Mức lương chuẩn úy chuyên nghiệp của tôi, trừ đi các khoản chi phí hằng tháng chỉ còn lại gần hai triệu đồng. Trong khi đó, Thủy chưa xin được việc làm nên phải mở hiệu may tại gia đình, nhưng do nhà ở hẻo lánh, nhu cầu may mặc của người dân không nhiều, nên Thủy phải kết hợp tăng gia, chăn nuôi... Dè sẻn, tiết kiệm, nhờ vậy mà tới nay vợ chồng tôi cũng đã mua được đất làm nhà...

Vợ chồng chúng tôi nghiệm ra rằng, khi con tim của hai người cùng một nhịp đập, suy nghĩ của hai người cùng tụ về một hướng thì hạnh phúc sẽ đến bên mỗi chúng ta rất gần.

THIỆN VĂN (Ghi theo lời kể của bạn Hà Minh Phong, Đoàn B16, Quân khu 2)