QĐND - Rót đi nào thêm một chén rượu cay

Cho chếnh choáng lắc lư hoài đáy mắt

Ta uống em trên làn môi siết chặt

Em hít hà ta loáng thoáng men say

 

Này em hỡi cớ sao còn nuối tiếc

Con sóng dài đang rên xiết trong em

Hãy phó thác cho môi mềm mắt biếc

Ta nguyện cùng xuyên suốt một màn đêm

 

Sao khờ dại còn ta còn em mãi

Em níu hoài ta bối rối hoang mang

Giọng nói em, ôi ngọn lửa mơ màng

Em thiêu đốt ta chớp lòa ánh sáng

 

Thêm đi nữa cho giọt tình sóng sánh

Cho buông lơi một thân kiếp si cay

Ta nhấp miệng con tim này bốc cháy

Khát khao yêu vũ trụ bao la này.

 

--------------

Mưa biển

Biển ngày mưa

Không có những tiếng cười giòn tan

Chạy theo đám dã tràng tỏa lan trên cát

Vắng những dấu chân xếp chồng vụng dại

Quanh lâu đài cổ tích trẻ thơ

 

Chỉ có những con sóng đục ngầu cuồn cuộn đỏ

Trách ai nỡ vô tình đem mưa đến, gió qua

Để hàng dừa xanh rũ mình quằn quại

Giữa phong cuồng nước mắt lã chã rơi

Mãi không thôi

 

Em lặng yên

Mắt xa xăm nhìn về chân biển

Ước có phép màu đem con nắng vàng mơ

Hòa đại dương xanh tung tăng bơi lượn

Giữa dòng người giỡn sóng vỗ dập dềnh

 

Tôi muốn nhủ em đừng mong mưa dứt

Để bãi biển vàng chỉ của hai ta

Cho con dã tràng ẩn sâu vào trong cát

Dẫn dắt ta đến cõi bồng bềnh

Phiêu du tình.

TRẦN VĂN CÔNG

         

---------------

Lau sông Hồng 

Tôi sợ mình không đến được trăm năm

Kính cẩn vái lau sông Hồng nghìn tuổi

Trẻ như hoa Hà Nội

Như hoa văn trên bia đá bảng đồng

 

Kính cẩn dọn mình chiêm bái lau sông

Ngày chim Lạc vút bay từ cỏ hoa thơm thảo

Ngày Bà Trưng vung gươm giông bão

Những thái thú Bắc triều run rẩy dưới chân voi

 

Vẫn là lau sông Hồng đấy thôi

Phần phật bay mừng Vạn Xuân - Trấn Quốc

Đinh - Lý - Trần - Lê mấy nền độc lập

Lau sông Hồng xanh mát suốt nghìn năm

 

Lửa cháy năm cửa ô rừng rực đêm đông

Những chàng trai vượt sông lau tim nhỏ máu

Những mắt lá giương đen lòng súng trận

Chuông thất thanh lỗ chỗ tiếng bom rền

 

Trăng sáng đêm đêm

Lau lặng lẽ chờ người chín năm bạc tóc

Đã òa nước dâng sao vàng bay phần phật

Bóng Cha già in bóng lau sông

 

Mặt người hồng như mặt sen hồng

Nam - Bắc liền cành

Lau từng bông, từng bông thơm tơ tóc

Ôi những mẹ già móm mém bến sông

 

Tôi sợ mình không đến được trăm năm

Cha mẹ buổi trời xanh mây trôi bời trắng

Sông Hồng - tôi - lau thơm thắm

Tiếng gà khuya ràng rạng ánh ngày…

 

---------------

Hà Nội của tôi

Hà Nội của tôi

đêm đông sông Hồng thẫm sáng

Long Biên chạng vạng

ông lão già lăn lóc cửa ô say

 

Hà Nội của tôi

về đâu bé đánh giày

chị hàng rong cuối chiều lưng muối trắng

phố khuya lá bàng rơi lặng lặng

sóng Tây Hồ dìu dịu hương sen

 

Hà Nội của tôi

chệch choạc cột đèn

xô ngã mái rêu phong thì thầm hơi ấm

mẹ đi chiều nghĩa trang chậm chậm

tôi lên biên cương hoa lau trắng phố dài

 

Hà Nội của tôi

ngõ nhỏ không tên

gốc sấu già sần sùi khô khốc

cỏ sông Hồng thơm mát

vai em mềm như một tiếng chuông đêm

 

Hà Nội của tôi

đau đớn hiền lành

chân chất, thơ ngây dịu dàng Hà Nội

mai rồi tan mây khói

tôi ở đâu trong sóng nước sông Hồng…

PHÙNG VĂN KHAI