QĐND - Vượt lên khó khăn, khắc nghiệt để làm chủ tình huống và chiến thắng hoàn cảnh, cán bộ, chiến sĩ ở quần đảo Trường Sa đã lặng thầm, bền bỉ dựng xây môi trường văn hóa ứng xử lành mạnh, để lại nhiều ấn tượng đối với khách ra thăm đảo.
Quân dân Trường Sa sống trên biển nước nhưng lại thiếu nước ngọt. Để có nguồn nước ngọt đủ cho sinh hoạt hằng ngày, người dân nơi đây phải tiết kiệm, chắt chiu từng giọt nước. Ấy vậy mà mỗi khi có đoàn khách từ đất liền ra thăm đảo, người Trường Sa vẫn hào phóng đặt vài chậu nước ngọt ngay trên cầu cảng cho khách rửa mặt, rửa tay để cảm nhận được sự mát mẻ ở nơi đầy nắng gió này.
Không biết đã có bao nhiêu người được chạm tay rồi áp lên mặt những giọt nước ngọt của đảo, nhưng có lẽ đọng lại trong lòng họ là sự ngọt lành, ấm áp. Anh Thái Bá Y, một Việt kiều đang sinh sống tại Cam-pu-chia ra thăm đảo, khi vục tay múc những giọt nước ngọt đưa lên mặt mà lòng rưng rưng xúc động. Một lúc sau anh mới thốt lên: "Trân trọng quá, ý nghĩa quá!".
Thiếu tá Lê Hồng Quân, người bạn đồng hương, đồng niên của tôi ra công tác trên đảo Đá Tây đã gần một năm. Anh được giao nhiệm vụ phụ trách xuồng máy. Là đồng đội, đồng hương, lại cùng tuổi nên Quân tâm sự rất thật: "Về mùa khô, anh em trên đảo hạn chế tắm giặt đến mức tối thiểu, chỉ dám tráng người bằng nước ngọt, còn khi tắm, tắm bằng nước biển. Trên các đảo nổi, đảo chìm ở Trường Sa, gần khu bể chứa nước ngọt của đảo nào cũng thiết kế giống nhau, có một đường ống nối thông với bể chứa nước thải ngọt. Một thau nước ngoài đảo có thể được sử dụng nhiều lần, lần cuối cùng chính là bể chứa này và là nước để tưới rau được trồng trong các chậu đất hiếm hoi được mang ra từ đất liền".
 |
| Quân dân thể hiện tinh thần đoàn kết trên đảo Nam Yết. |
Từ câu chuyện của Quân, tôi bỗng thấy 3 chậu nước ngọt mà các đảo dành cho khách chính là “bữa tiệc” thịnh soạn. Sự tận tình, chu đáo cũng tạo nên một nét văn hóa rất riêng của người Trường Sa. Ai từ đất liền ra thăm đảo cũng muốn "hy sinh một chút" để cho người Trường Sa hưởng "hơi ấm" từ đất liền. Nhưng ngược lại, người Trường Sa vốn dĩ đã quen với cách sống của mình, họ muốn dành điều kiện tốt nhất, thuận lợi nhất để "thết đãi khách".
Hoàng Sa, cô gái Phú Yên ra thăm đảo, bộc bạch: "Những ngày sống trên đảo, em được cán bộ, chiến sĩ hải quân ưu ái nhiều quá. Đảo còn nhiều khó khăn, chật chội nhưng các anh đã dành cho em một không gian riêng thật thoải mái. Em là người may mắn được các anh tự tay làm tặng cho những cành hoa ốc, được chăm sóc như người thân ruột thịt. Em cứ nghĩ, ra đảo để động viên bộ đội, nhưng chính các anh lại động viên em, tạo cho em niềm tin, tình yêu biển đảo vô bờ bến".
Còn chị Hồng Hạnh, người dân xứ Quảng sẻ chia: “Nước mắt tôi đã chảy khi đoàn rời đảo. Lúc này, nước biển rút cạn một ngấn sát mép bờ. Chiếc xuồng đón đoàn bị chạm đáy. Không suy nghĩ, những chiến sĩ hải quân chạy ào xuống biển, ghé vai đẩy mũi xuồng ra khỏi bãi đá kẹt, nhiều người bị san hô sắc nhọn đâm vào chân tứa máu... Nhờ tinh thần và sức lực của các anh, chiếc chân vịt của xuồng được thoát ra, tung bọt trắng xóa. Sóng đã làm ướt gần hết phần ngực áo của các anh”.
Những hành động, cử chỉ ấy đã toát lên một tâm hồn phóng khoáng, độ lượng và rất đỗi yêu thương của người Trường Sa.
Bài và ảnh: TRỊNH DŨNG