Mình còn đủ sức đợi không
Khi mà chín nhớ mười trông tắt dần
Hoa ban đã hé tần ngần
Rừng buông từng chiếc phân vân xuống đồi
Đành rằng hết kiếp mới thôi
Mùa đi mùa đến... và rồi lại đi
Đêm nằm đếm giọt biệt ly
Ngỡ như vạn sự diệu kỳ trôi theo
Ngoài xa sương nõn trong veo
Rơi cùng với những chiếc vèo từng canh
Rơi qua hy vọng mong manh
Rơi qua giấc mộng chòng chành cuối đông...
Mình còn đủ sức đợi không
Khi con tim cứ lên đồng đơn côi!
--------------------
Buồn này chỉ riêng anh
Buồn này xin chỉ riêng anh!
Chúng mình vui với lá cành đi em
Kìa em nhìn kỹ mà xem
Cỏ hoa đang cướp dâu đem về nhà
Chỉ thừa ra mỗi đôi ta
Lạc trong cổ tích gọi là riêng tư
Cả vùng sương trắng khoan thư
Đắm trong đôi mắt ngọt lừ yêu thương
Trên đầu lá vấn lá vương
Dưới chân rêu phủ xanh đường tình nhân
Thiên thần bỏ lại vết chân
Nước trôi rí rách bần thần cỏ lau
Em vui mắt ánh dao cau
Miệng cười tủm tỉm với màu lá non
Còn anh tìm nhặt vết mòn
Hằn trên hòn cuội xoáy tròn lời ru
Em nghênh tai hứng thiên thu
Cho anh chấp chới trong mù mịt xanh…
Buồn này xin chỉ riêng anh
Để lưu một chút mong manh với mình!
NGUYỄN ĐỨC LỢI
-----------------
Mây lành trời xa
Năm ấy chiến tranh
Hai mươi tuổi tôi lần đầu gặp biển
Áo xanh, tóc xanh đang bén
Mây lành, sóng bạc trời xa...
Rồi tháng rồi năm rồi chiến trường qua
Cùng khẩu súng tôi đi thời tự nguyện
Tôi may mắn hơn đồng đội lành nguyên
Trở về gặp mẹ, gặp em...
Và chiều gặp biển êm êm
Xanh thuở tóc tôi hai mươi tuổi
Sóng bạc trên đầu tôi vồi vội
Ơi! Mây lành mê mải trời xa....
NGUYỄN HOA
----------------
Tình yêu
Anh có một mùa đông giông gió
Em có mùa nắng mới tháng Ba
Em có một mùa Hè bỏng rát
Anh có Thu sắc nắng vàng hoe
Tình yêu có biên độ vũ trụ
Nhưng có khi chỉ là đám mây
Màu sắc đổi, hình hài tan loãng
Điểm hẹn hò là nơi gió bay
Lời trách buồn như cuộc sống này
Mơ có nghĩa là không có thật
Nhưng là khói sương trên mặt đất
Vũ trụ không gian là chuyện vô cùng
Tình yêu dù rộng lớn mênh mông
Hố đen hút hành tinh mất biến
Hai người ghép vào nhau đi và đến
Gánh chung cây Thánh giá Tình yêu
Cắm lên mồ cho thời gian phụng thờ
Cho người khác trên đường đi tiếp
Đường dằng dặc, bao giờ đi hết
Cuối con đường Vũ trụ là đâu.
NGUYỄN PHAN HÁCH