Tôi bị tắc tĩnh mạch trung tâm võng mạc mắt phải nên thường xuyên đi khám ở một số bệnh viện trên địa bàn Hà Nội. Cuối năm 2009, thấy mắt đau bất thường, tôi đến Khoa Mắt, Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 để kiểm tra.
Hôm đó, trực tại phòng khám là bác sĩ Thủy. Sau khi kiểm tra, phát hiện mắt phải của tôi xuất hiện tân mạch nên máu tràn ra dịch kính, bác sĩ Thủy yêu cầu tôi nhập viện để xử lý gấp. Lúc đầu, tôi không hiểu hết tình hình bệnh tật nên muốn xin lui lại ít hôm, nhưng bác sĩ Thủy kiên trì giải thích cho tôi hiểu tính chất của bệnh và làm thủ tục giúp tôi nhập viện.
Gần một tháng điều trị tại Khoa Mắt, tôi trải qua ba cuộc phẫu thuật, có cuộc kéo dài từ sáng đến 12 giờ trưa. Thấy kíp phẫu thuật làm việc đầy trách nhiệm, gia đình tôi tìm cách biếu phong bì với chủ ý cảm ơn tấm lòng thịnh tình của các bác sĩ. Thấy vậy, bác sĩ Lê Thị Đông Phương, Chủ nhiệm Khoa liền gặp tôi và giải thích: “Phẫu thuật và chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của thầy thuốc. Bác làm thế là xem thường chúng cháu”. Nghe bác sĩ Phương nói vậy, tôi và người thân lại nghĩ: “Chắc do cách biếu phong bì của mình chưa khéo, nên...”. Bởi vậy, tôi lựa chọn thời điểm thích hợp để "làm lại" lần nữa. Lần này, bác sĩ Phương gặp vợ tôi và nói: “Chúng tôi hiểu thành ý của gia đình, nhưng đây là quy định, đề nghị gia đình nhận lại. Gia đình cứ yên tâm, mọi chế độ cho kíp phẫu thuật đã được bệnh viện bảo đảm đầy đủ. Gia đình không có gì phải áy náy. Chúng tôi cam đoan sẽ chăm sóc bệnh nhân với điều kiện tốt nhất”.
Khi bệnh của tôi qua giai đoạn khó khăn, trong thời gian còn ở bệnh viện để điều trị hồi phục, tôi lân la tìm hiểu xem việc này có phải chỉ xảy ra với riêng cá nhân mình hay không. Quả thật, tôi được biết: Thực hiện Cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, Chi bộ Khoa Mắt đã có nghị quyết về nâng cao y đức, trong đó quy định cán bộ, đảng viên, nhân viên không được nhận bất cứ hình thức bồi dưỡng riêng nào của gia đình bệnh nhân. 100% cán bộ, nhân viên trong khoa đã đăng ký thực hiện.
Trực tiếp gặp gỡ một số bệnh nhân cùng điều trị, tôi còn biết thêm: Trong dịp Tết Canh Dần 2010, bác sĩ Lê Thị Đông Phương tham gia một ca cấp cứu chấn thương mắt thành công. Cảm kích trước sự tận tình với người bệnh của bác sĩ Phương, người nhà bệnh nhân tìm đến tận nhà riêng của bác sĩ để chúc Tết. Trò chuyện thân mật và tư vấn cách điều trị bệnh với người nhà bệnh nhân, nhưng bác sĩ Phương kiên quyết từ chối món quà là chiếc phong bì và nói: “Nhìn bệnh nhân, tôi đoán rằng hoàn cảnh gia đình bác không thật dư giả. Mong bác cầm lại phong bì để có tiền mua thuốc cho người ốm”. Người nhà của bệnh nhân này thừa nhận: Nhà nghèo, nhưng cứ nghĩ: “Bác sĩ đã tận tình cứu chữa như vậy mà không có chút quà thì rất áy náy”.
Tôi biết rằng, việc biếu phong bì cho bác sĩ điều trị hiện vẫn còn xảy ra ở nhiều nơi; thậm chí còn có hiện tượng bác sĩ vòi vĩnh bệnh nhân. Nhưng trong trường hợp cụ thể ở Khoa Mắt, Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, những gì tôi viết trên đây đúng là những điều "mắt thấy, tai nghe" và là người trong cuộc. Thiết nghĩ, trong ngành y, nếu ở đâu cũng có những nét đẹp y đức như ở Khoa Mắt, Bệnh viên Trung ương Quân đội 108 thì thực là một niềm hạnh phúc cho các bệnh nhân và gia đình của họ.
Cựu chiến binh, Đại tá NGUYỄN VĂN TÍCH (Nhà 11, ngách 3/24, phố Thái Hà, Hà Nội)