 |
Đào Thu Hương.
|
QĐND - Đào Thu Hương, hội viên Thành hội Người khiếm thị Hà Nội đã khiến cả hội trường lặng đi vì xúc động khi lên đọc báo cáo điển hình bằng văn bản chữ nổi. Hương bắt đầu bằng chất giọng rất trong trẻo nhưng chững chạc: "Cuộc đời tôi đã không được may mắn như bạn bè cùng trang lứa vì bị mù từ năm 10 tuổi. Tôi vô cùng tuyệt vọng, nhưng ngay từ ngày đầu vào trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu, tôi được nghe lời dạy của Bác Hồ, khi Bác tới thăm trường thương binh Hà Nội năm 1956: “Thương binh tàn nhưng không phế”. Câu nói của Bác đã giúp tôi vượt qua mặc cảm, tự đứng lên thay đổi cuộc đời mình.
Lớn lên, khi được tự hào đứng trong hàng ngũ Đoàn TNCS Hồ Chí Minh và trở thành hội viên Hội Người mù, tinh thần ham học hỏi, không đầu hàng trước mọi thử thách của Bác Hồ đã truyền cho tôi nghị lực sống để luôn luôn phấn đấu, giữ vững danh hiệu học sinh dẫn đầu lớp trong suốt những năm học hòa nhập ở cấp II và cấp III. Với mong ước giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ, tôi chọn con đường học ngoại ngữ từ năm lớp 11. Sự quyết tâm, khổ luyện học ngoại ngữ mọi lúc, mọi nơi của Bác đã truyền cho tôi sự chuyên cần trong môn học này. Tôi đã học ngoại ngữ như cách học của Bác lúc sinh thời.
Niềm vui lớn đến với tôi vào tháng 3-2006 khi Bộ Giáo dục và Đào tạo ra quyết định tuyển thẳng tôi vào Khoa Tiếng Anh, Trường Đại học sư phạm Hà Nội vì những thành tích mà tôi đã đạt được trong học tập và hoạt động ngoại khóa. Một năm sau đó, Cuộc vận động “Học tập và Làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” được triển khai đã có ảnh hưởng sâu rộng tới mọi tầng lớp nhân dân, trong đó có tôi. Tôi có điều kiện đọc lại những điều Bác nói, Bác làm. Hưởng ứng Cuộc vận động, tôi đã sưu tầm những mẩu chuyện về Bác để đóng góp cho phong trào “Kể chuyện về Bác Hồ” do Thành hội Người khiếm thị Hà Nội phát động. Thông qua những câu chuyện đầy xúc động, chúng tôi càng kính yêu hơn vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, đồng thời rút ra những bài học cho bản thân để thực sự trở thành những con người “tàn nhưng không phế”. Sức lôi cuốn của Cuộc vận động đã thúc đẩy tôi không ngừng trau dồi kiến thức và đạo đức, tôi học ở Bác tinh thần tự học, học thực chất, học suốt đời, học đi đôi với hành. Tôi học ở Người tinh thần vượt khó và luôn đấu tranh với chính bản thân mình. Với một người khiếm thị, việc đi lại, sinh hoạt, học tập hằng ngày là việc vô cùng khó khăn. Nhưng tôi không chùn bước. Nhờ thầy cô và bạn bè, nhờ gia đình và tổ chức; và hơn hết là nhờ tấm gương sáng ngời của Bác, tôi đã từng bước vượt qua.
Nhờ vậy, trong 4 năm học đại học, tôi luôn là một trong những sinh viên dẫn đầu lớp, được tuyên dương là sinh viên xuất sắc sau năm thứ nhất và đỗ thủ khoa vào tháng 6-2010 với điểm tổng kết 8,75. Trong năm học 2007-2008, tôi rất vinh dự trở thành sinh viên duy nhất của khoa nhận học bổng từ Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan. Năm 2008, tôi rất cảm động khi được Microsoft vinh danh là "Anh hùng Thầm lặng". Cũng trong thời gian này, tôi giành giải ba về cho Khoa Tiếng Anh trong cuộc thi chế tạo đồ dùng dạy học cấp trường với sản phẩm đĩa CD dạy nói tiếng Anh cho trẻ khiếm thị. “Nói đi đôi với làm”, để thực hiện mơ ước giúp các em khiếm thị học ngoại ngữ, mùa hè năm 2008, tôi trở về trường Nguyễn Đình Chiểu tình nguyện dạy tiếng Anh cho các em. Với những thành công bước đầu ấy, tháng 8 năm nay, tôi được chọn là một trong 120 thủ khoa xuất sắc của Hà Nội; được vinh danh ở tượng đài Vua Lý Thái Tổ.
Hiện nay, là một phiên dịch viên của tổ chức Samaritan’s Purse, Việt Nam - một tổ chức phi chính phủ, tôi đang có những cơ hội để giúp đỡ cho không chỉ những người khiếm thị mà còn nhiều đối tượng khác đang phải chịu thiệt thòi trong cuộc sống. Tấm gương sáng của Bác Hồ vẫn luôn song hành cùng mỗi bước tôi đi, khích lệ tôi không ngừng trau dồi chuyên môn và nuôi khát vọng học lên cao hơn để mở rộng tầm nhìn, nâng cao năng lực trong sự nghiệp vì người khuyết tật.
Hồng Hải (ghi)