QĐND - Quê tôi nằm ở ngoại thành êm đềm nhưng nay đang trong đà đô thị hóa mạnh mẽ. Nhiều nhà giàu lên trông thấy, đại đa số các hộ đều đã có bát ăn bát để. Bộ mặt làng quê đổi thay một cách nhanh chóng. Những nếp nhà ngói đều đã được thay mới bằng các ngôi nhà cao tầng khang trang.

Thế nhưng, cứ mỗi lần về quê, tôi lại mang theo một nỗi buồn khi trở về thị thành sầm uất. Trên đà đô thị hóa, kinh tế làng quê đi lên nhưng dường như tình người ngày càng đi xuống. Xưa kia người dân quê vốn chất phác, mộc mạc, hiền hậu và tình cảm là vậy (khi nhà có bát canh ngon, chút đồ ăn gọi là “tươi” cũng chia phần san sẻ cho nhà hàng xóm...), nhưng giờ đây, chỉ vì làng lên phố, đất đai sốt từng cơn đã chia cắt tình cảm xóm giềng, làng nước. Nghe chú tôi kể rằng, bây giờ tình hàng xóm mai một hết, nhà này tranh giành với nhà kia từng tấc đất ở. Trước đây ranh giới đất giữa các hộ chỉ là rặng bờ cây không rõ ràng, khi đất lên giá người ta cãi nhau, chửi nhau, thậm chí đánh nhau rồi đưa nhau ra tòa cũng chỉ vì đất, vì tiền. Khi đã tranh giành, cãi chửi nhau như thế thì việc họ “kiềng” mặt nhau, coi nhau như người không quen biết là điều dễ hiểu!

Chẳng riêng gì tình làng nghĩa xóm mai một vì đà đô thị hóa, mà ngay tình cha-con, anh-em, máu mủ ruột thịt cũng xuống cấp vì đất đai, tiền bạc. Chẳng thiếu gì cảnh anh em trong cùng một gia đình chửi nhau, rồi đánh nhau chí tử cũng chỉ vì cha mẹ họ chia chác đất đai cho các con không công bằng. Ngày trước, các con cháu trong gia đình, dòng tộc thường sum họp đầm ấm nhân ngày giỗ, Tết thì nay cúng riêng, giỗ riêng do mâu thuẫn phát sinh từ tiền bạc, đất đai...

Làng quê đổi mới, kinh tế phát triển là niềm vui, nhưng đạo lý, tình người ngày càng xuống cấp là một nỗi buồn đau nhức nhối. Vật chất, tiền bạc chúng ta có thể làm ra, nhưng khi tình người đã mất đi thì dường như chẳng bao giờ có thể lấy lại được. Ước gì mọi người, mọi nhà đều coi trọng nếp sống văn hóa, ứng xử với nhau có văn hóa và tình cảm như xưa.

TRỊNH VIẾT HIỆP