QĐND - Đến thăm Khu tập thể quân nhân Vùng 4 Hải quân ở xã Cam Thành Bắc (Cam Lâm, Khánh Hòa), chúng tôi ngỡ ngàng vì khu vực này không có đất trồng lúa mà sao trước sân nhà chị Phan Thị Thanh vẫn thấy phơi thóc. Chúng tôi hỏi thì chị Thanh ngồi lặng đi, những giọt nước mắt cứ vậy tuôn rơi...
 |
Chị Thanh đang chăm sóc đàn gà.
|
Chị Thanh có chồng là Trung tá Lê Đình Hải. Khi chúng tôi tới thăm nhà, anh đang giữ trọng trách Đảo trưởng đảo Sơn Ca, Lữ đoàn Trường Sa, Vùng 4 Hải quân. 19 năm về trước, Trung úy Lê Đình Hải, khi đó 26 tuổi, đang là Trung đội trưởng, công tác tại quần đảo Trường Sa về phép thì gặp “mối tình sét đánh” với cô thôn nữ đồng hương Phan Thị Thanh. Năm đó, chị Thanh 21 tuổi, nhà cùng thôn với gia đình anh Hải ở xã Đại Hòa (Đại Lộc, Quảng Nam). Chị kể: “Lần đầu gặp mặt, trông anh đen nhẻm nên thấy cứ thương thương. Lúc anh ngỏ lời rồi... hỏi cưới luôn, mình bất ngờ lắm nhưng không nỡ từ chối. Tết năm đó, anh về phép, làm lễ cưới rồi đưa mình ra khu tập thể Vùng 4 Hải quân này sinh sống. Khu tập thể lúc đó hoang vắng lắm, chỉ lơ thơ vài nóc nhà, mà nhà nào cũng chỉ thường xuyên có vợ và con nhỏ, còn những người cha họa hoằn vài ba tháng, thậm chí ra đảo biền biệt vài ba năm mới trở về”.
“Cuộc sống của vợ một người lính đảo, mà lại là lính Trường Sa có như tưởng tượng ban đầu của chị không?” – chúng tôi hỏi chị Thanh. “Không giống một chút nào. Khi cưới anh, tôi biết là phải chấp nhận khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn đến thế. Ngày theo chồng ra đơn vị, anh dẫn tôi đi đăng ký phòng khách ở khu tập thể. Sau đó, anh trở vào đơn vị rồi miết một tháng không thấy trở ra. Tôi phải tìm cách hỏi thăm thì chỉ huy đơn vị cho biết anh đang trực cho đồng đội về phép sau Tết. Cuộc sống vợ bộ đội của tôi bắt đầu như thế”.
 |
Anh Hải (thứ 3, từ trái sang) đang giải trí cùng bộ đội trên bãi tập đảo Sơn Ca.
|
Bây giờ, chị Thanh là “kiện tướng nuôi gà”, “kiện tướng trồng rau” ở Khu tập thể Cam Thành Bắc. Từ một cô gái Quảng Nam có làn da “trắng như trứng gà bóc”, nay đã chuyển màu bánh mật sau 18 năm dãi gió, dầm sương nơi cửa biển. Chị bảo, 18 năm cùng anh sống đời vợ chồng, ít khi anh có mặt ở nhà nhưng hạnh phúc thì rất đủ đầy. Anh thường xuyên công tác trên các hòn đảo, theo “tăng” nhiều tháng. Vì thế, mỗi lần vào bờ, anh thường gọi điện trước, nhắc chị nhớ dồn quần áo bẩn lại, để anh về giặt giùm. Chỉ có giặt áo cho vợ con, anh mới thấy lòng mình được vỗ về. Một hành động tưởng có phần “trẻ con” như vậy nhưng giúp mẹ con chị quên đi mọi vất vả, muộn phiền. Nhiều lần, chị muốn kể anh nghe chuyện ở nhà bị mất trộm cả đàn gà, hai mẹ con ôm nhau khóc; hay những lần cả hai đứa nhỏ thi nhau ốm, trong nhà không còn xu nào, ông bà nội ngoại hai bên phải đem tiền, gạo từ Quảng Nam vào “cứu đói”. Nhưng rồi chẳng lần nào chị kể, vì thấy chồng vui, lẽ nào ôn lại chuyện buồn...
Những câu chuyện đầy cảm động về nghị lực của vợ một người lính đảo sẽ không bị ngắt quãng, nếu như cháu Lê Minh Hòa (con thứ hai của anh chị) bật lên những cơn ho. Căn nhà của anh chị ở trong ngôi làng hướng ra biển nên mùa này gió lộng, trẻ nhỏ dễ bị bệnh đường hô hấp. Biết ý, chúng tôi tạm chia tay chị, sang hỏi hàng xóm mới biết rằng: Bà cụ thân sinh ra chị Thanh, những ngày đầu vào thăm con, thấy đời sống của anh chị khó khăn quá, nên thỉnh thoảng lại dành dụm gửi cho con 10 cân thóc. Bây giờ, kinh tế gia đình anh Hải – chị Thanh đã khá lên và "đề nghị" cụ không gửi gạo vào nữa. Nhưng cụ không tin. Cụ nói: “Làm vợ bộ đội là cực lắm, tụi bây có nói thế nào, má vẫn gửi cho 10 cân thóc!”.
Bài và ảnh: Hồng Hải