QĐND - Tôi có cái may mắn hơn những đồng đội khác là kể từ khi lấy vợ đến tháng 2 vừa rồi, “hậu phương” chỉ cách đơn vị… cái bờ tường. Đơn vị lại làm theo giờ hành chính nên hết giờ là ào về nhà.
Tác phong “nhà lính” khiến tôi chẳng nề hà việc gì, từ việc dậy sớm lo ăn sáng cho cả nhà, đưa đón con đi học, cơm nước buổi chiều… Mấy bà hàng xóm thấy thế hay tị với vợ tôi: Cô là “tiểu thư” nhất cái xóm lính này đấy!
Từ tháng 3 vừa rồi, tôi nhận nhiệm vụ ở đơn vị mới, không còn ở gần nhà và cũng chỉ tranh thủ về thăm nhà vào 2 ngày cuối tuần. Trước ngày lên đường, tôi cũng thấy lo và giận mình đã “chiều” vợ quá, nay phải một mình lo toan hàng đống công việc, không biết cô ấy xoay sở thế nào?
Rồi tôi cũng yên tâm khi mỗi chiều gọi điện về nhà thấy vợ bảo: Ở nhà mọi việc vẫn ổn anh ạ!
Tuần đầu tiên về tranh thủ, nhân lúc vợ chưa đi làm về, tôi tranh thủ dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Tình cờ, tôi thấy trên giá sách thấy có cuốn sổ mới, trên bìa có ghi “Nhật ký khi chồng vắng nhà”! Cuốn nhật ký để ngỏ, chắc vợ cũng không muốn giấu, nên tôi mở từng trang đọc:
- Ngày đầu tiên không có chồng, mình thiếu hẳn cái “đồng hồ báo thức” nên dậy muộn, cuống cuồng gọi con dậy đi học mà chẳng kịp ăn sáng, đến trường vừa kịp trống vào học. Hú hồn!
Chiều phải tranh thủ đúng 5 giờ đi đón con (khoản này trước nay chồng lo), rồi về qua chợ mua thức ăn cho bữa chiều. Vừa nấu cơm, vừa luôn miệng: “Trông em cẩn thận. Tắt ti vi đi nào. Rửa tay chuẩn bị ăn cơm…”. Không có bố chơi cùng, hai anh em như chó với mèo. Anh biết em không thích cái gì thì cứ nhè ngay cái ấy mà chọc tức. Mệt thật!
Tối. Lại phải ca bài ca “ngủ đi con” đến khô cả họng vì không có bố ra lệnh: “Nằm im. Tập trung: ngủ!” như mọi lần. Hai anh em cứ thay nhau hết đi ra lại đi vào, cất quyển sách này lại đi tìm quyển sách nọ, rồi đi uống nước. Uống hết nước thì lại: “Mẹ ơi con đi tè!”… Vậy mà con gái còn gọi điện: “Bố ơi, bố về chơi với con đi, con nhớ bố lắm!”.
Nửa đêm, đang ngủ chợt giật mình thức giấc vì đèn còn sáng. Mà hình như còn quên quên cái gì… À, không khóa cửa rồi. Bao lâu nay những nhiệm vụ như đổ rác, khóa cửa, tắt đèn là của chồng, vợ chỉ việc chuẩn bị mùng mền là hết… trách nhiệm.
……..
- Hôm nay không còn dậy muộn nữa vì mình đã biết để chuông báo thức. Nhưng vừa chạy xe ra khỏi nhà thì “ặc… ặc” - xe chết máy vì… hết xăng. Vào đổ xăng mới biết xăng vừa lên giá. Trước nay chồng toàn đổ xăng, nên mình có biết giá cả gì đâu.
Trưa gọi điện thoại không được. Hỏi chồng mới biết là thuê bao trả trước… hết tiền. Cũng chẳng biết nạp tiền vào tài khoản thế nào, vì trước nay khoản này vẫn do chồng phụ trách.
Tối. Ôi cái bóng đèn nhà vệ sinh cháy mất rồi! Làm sao bây giờ. Thôi thì đành nghe lời chồng: Chịu khó thắp nến trong đó mấy hôm, đợi anh về thay vậy.
Còn nhiều thứ chờ chồng về giải quyết quá vì mình… bó tay. Lần này chồng về thế nào cũng có hẳn một ngày để mình kể công (lẫn “kể khổ”). Nhưng mình cũng phải rút kinh nghiệm học lại bài học “chợ búa nhà cửa” để không lúng túng, bị động nữa. Vả lại, cũng phải giành lại danh hiệu “vợ đảm” chứ! Qua đây cũng thấy chồng mình có trí nhớ thật tốt, có khả năng lập kế hoạch giỏi từ ngắn hạn đến dài hạn, phân chia thời gian cho đơn vị, chuyện nhà cửa, chuyện bạn bè… và cũng thật yêu vợ.
Gấp cuốn nhật ký, tôi thấy thương vợ, yêu vợ hơn và nhất là thấy “mình phục mình quá!”. Cảm ơn môi trường quân đội đã rèn giũa tôi từ một “công tử bột” thành “người chồng đảm” mà bây giờ tôi mới biết.
Lê Đức Đoàn