Vợ chồng tôi cũng chỉ sinh được một người con duy nhất. Hoàn cảnh gia đình khiến chồng tôi trở nên ít nói, khép mình. Và ở bên cạnh anh, tôi cũng dần trở thành người phụ nữ sống nội tâm, kiệm lời.
Trung tá QNCN Ngô Thị Lưu trong giờ làm việc.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi. Cho đến tháng 3-1995, Hội Phụ nữ cơ sở Trung đoàn Thông tin 575 (nay là Lữ đoàn Thông tin 575) thành lập, tôi được chị em tín nhiệm bầu vào Ban Chấp hành Hội Phụ nữ. Thú thật, ban đầu tôi không muốn tham gia. Vì ngoài công việc chuyên môn, tôi muốn dành thời gian còn lại chăm chút cho gia đình nhỏ của mình.
Ngày đó, Hội Phụ nữ trung đoàn phát động phong trào quan tâm đến đời sống hội viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Những tháng ngày đi vận động quyên góp ủng hộ, gây quỹ hội và tìm hiểu hoàn cảnh của hội viên, nhiều lúc tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Một ngày, chúng tôi về xã Hòa Châu (huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng) để mua heo giống. Cả tiểu đoàn huấn luyện chỉ mỗi đồng chí Tuyên (quân y) có chiếc xe gắn máy hiệu Simsơn đã cũ. Chị Hường (Chủ tịch Hội Phụ nữ) giao cho tôi phải liên hệ mượn bằng được chiếc xe đó. Và tôi được giao cưỡi “con ngựa sắt” này. Một số chị em khác trong Ban Chấp hành chở nhau bằng xe đạp, đi từ tờ mờ sáng, còn tôi phải đợi tới sáng bảnh mới đi được vì đơn giản xe bị… hỏng đèn. Thấy tôi "cưỡi" trên chiếc xe to hơn cả người, đến đâu ai cũng nhìn bằng ánh mắt đầy tò mò. Gặp lúc bà con đang suốt lúa, chúng tôi xắn tay làm giúp. Qua câu chuyện, biết được mục đích của chúng tôi, bà con bảo nhau bán heo giống cho chúng tôi. Vậy là chuyến đó, chúng tôi mua được 4 con heo giống giá rẻ hơn nhiều so với thị trường. Các cô bác trong làng còn giúp cột heo lên xe cho tôi chở về. Lúc này, xe đạp mãi không nổ, mấy chị em lại phải hò nhau đẩy. Ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn cười nói râm ran như vừa trúng số. Đoạn đường chở heo về đến đơn vị mới là… bão táp. Khi đến ngã ba Huế, xe hết xăng. Bắt chước những người có kinh nghiệm, tôi gỡ heo xuống rồi nghiêng ngược bình xăng. Mấy anh xe thồ đứng gần đó cứ trêu: “Em đi nhầm xe rồi”, tôi cười bẽn lẽn, rồi nhờ các anh cột heo lên xe chạy tiếp. Về đến đơn vị, chúng tôi chia cho các tổ phụ nữ nuôi, đợi đến ngày thu hoạch.
Mấy tháng sau số tiền thu được từ hoạt động tăng gia sản xuất, chăn nuôi đã khá lên. Một ngày chủ nhật, tôi cùng Ban Chấp hành Hội Phụ nữ đến thăm nhà một hội viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Nằm khuất sau hẻm nhỏ, ngôi nhà tuềnh toàng rộng chưa đầy 30m2 là tổ ấm của gia đình Trung úy Nguyễn Thị H. Chị làm ở Đại đội quân bưu, chồng là thương binh mất hai cánh tay, cô con gái duy nhất bị tật nguyền. Thăm anh chị, trong đoàn ai cũng rưng rưng xúc động. Trao quà của hội tặng gia đình, nhìn vào ánh mắt con gái anh chị, tôi như thấy có luồng điện chạy qua tim... Ánh mắt cháu đã đánh thức trái tim cằn cỗi của tôi, xóa tan những suy nghĩ sai lầm trước đây. Và tôi thấy thực sự hạnh phúc trong công việc mình đang làm, khi được tham gia cùng đồng đội trong các hoạt động phong trào của hội.
Bài và ảnh: ĐỖ THỊ NGỌC DIỆP (Ghi theo lời kể của Trung tá QNCN Ngô Thị Lưu, nhân viên quản lý Lữ đoàn Thông tin 575)