QĐND - “Dạt dào biển mênh mông, sóng vỗ nhịp thân tàu....”. Điệp khúc bài hát vang lên nồng nàn, tha thiết lắng đọng trong tâm hồn cô nữ sinh sư phạm trên Quân cảng Cam Ranh ngày ấy... Để rồi, giờ đây cô đã là vợ bộ đội nơi đảo xa... Câu chuyện tình sáng trong như ngọc của cô giáo Trần Thị Hoa và Thiếu tá Phan Văn Thành, trợ lý xe tăng Đảo Song Tử Tây đẹp như khúc tình ca...

Một ngày cuối năm 2003, ngày cuối cùng sau 3 tháng đoàn sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm Nha Trang thực tập tại thị trấn Ba Ngòi (nay là thành phố Cam Ranh, Khánh Hòa); bản luận văn tốt nghiệp về đề tài: “Hình tượng người chiến sĩ trong thơ văn cách mạng” đã đưa cô nữ sinh Trần Thị Hoa đến với cán bộ, chiến sĩ và đồng bào vùng ven biển này...

Cô giáo Trần Thị Hoa và Thiếu tá Phan Văn Thành trong ngày cưới. Ảnh do nhân vật cung cấp

Đêm trước ngày chia tay đoàn sinh viên thực tập, Đoàn TNCS Hồ Chí Minh thị trấn Ba Ngòi cùng cán bộ, chiến sĩ Lữ đoàn 146 (Hải quân) phối hợp tổ chức liên hoan văn nghệ. Được mọi người giới thiệu, nhiệt tình cổ vũ, Hoa say sưa hát với tất cả lòng mình... “Em ơi em mùa xuân lại về trên cành lá, tiếng chim nghe ngọt quá, giữa trời xanh, xanh thẳm...”. Tiếng hát trong trẻo cất lên như xua đi cái gió lạnh trên bến cảng Cam Ranh; như báo hiệu một mùa xuân đang đến rất gần. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay khen ngợi, Hoa bối rối đón nhận một cành san hô trắng từ tay chàng sĩ quan trẻ... Và rồi suốt đêm đó, Hoa không thể nào chợp mắt được. Một thoáng bâng khuâng rạo rực xâm chiếm lòng cô...

Sáng hôm sau, Hoa và những sinh viên khác bùi ngùi xúc động khi được bà con ngư dân và các "chú bộ đội" ra đưa tiễn. Thấp thoáng trong những chiếc áo xanh bộ đội hải quân, Hoa chợt nhận ra anh sĩ quan có đôi mắt sáng lấp lánh, nước da sạm màu nắng gió đứng gần mình chính là người đã tặng cô cành san hô trắng. Hình như cả hai đã có chủ định từ trước, nên họ làm quen với nhau thật tự nhiên. Khi câu chuyện đến lúc thân mật thì bỗng nhiên trời nổi giông gió, mưa ập đến, rồi mỗi lúc một nặng hạt. Không chút ngần ngại, anh bộ đội hải quân chủ động nhường cho Hoa chiếc áo mưa duy nhất. Nhìn anh ướt đẫm nước mưa, Hoa cảm động thật nhiều...

Chia tay, dòng địa chỉ của Thành trong tay cô bỗng trở nên thân thuộc và gần gũi đến lạ kỳ. Sự kính trọng, niềm cảm mến, tình yêu chợt xôn xao trong trái tim bé nhỏ của cô. Có một điều mà mãi sau này Hoa mới biết, buổi sáng chia tay cô thì buổi chiều Thành lên tàu ra đảo Trường Sa Đông công tác.

Tết năm đó, Hoa không nguôi nỗi nhớ người đã tặng mình cành san hô trắng. Với cô, cành san hô trắng là đóa hoa đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô khe khẽ hát: “Dạt dào biển mênh mông, sóng vỗ nhịp thân tàu...”. Lá thư Hoa nhận được từ đảo Trường Sa Đông gửi về đúng vào ngày cuối cùng của năm. Cầm phong thư trên tay cô như cảm thấy mùa xuân đã về. Rồi cũng từ đó, trong căn phòng nhỏ, Hoa càng thấy lòng ấm thêm bởi những kỷ vật của Thành gửi về từ biển: Cành san hô, con ốc nhỏ, quả bàng vuông, những phong thư sao mà thân thương đến vậy...

Những ngày tháng xa nhau, thư Thành đều đặn gửi về cho Hoa. Thư nào anh cũng nhắn cô phải giữ gìn sức khỏe. Còn với Hoa, nhớ Thành, cô chỉ biết sau giờ lên lớp lại chạy ào về căn phòng của mình để được sống với những kỷ niệm về anh. Cô viết những lá thư chứa đựng sự ngọt ngào, tình yêu thương, mong nhớ dành cho anh. Những cánh thư từ hậu phương tới đảo và từ đảo về đất liền là sứ giả của tình yêu trong sáng; là niềm vui, hạnh phúc nâng đỡ, động viên hai người trong cuộc sống và vun đắp cho một tương lai.

Giờ đây, tình yêu giản dị, đơn sơ mà thắm nồng ấy đã đơm hoa kết trái. Con trai đầu lòng Phan Quốc Đạt (sinh năm 2007) rất ngoan ngoãn, học giỏi, biết vâng lời mẹ. Cháu thứ hai Phan Quốc Phong tròn hai tuổi kháu khỉnh, bi bô tập gọi bố... Hiện tại, Thành vẫn công tác ngoài đảo, là Trợ lý xe tăng đảo Song Tử Tây, còn Hoa là giáo viên dạy môn Địa lý – Mỹ thuật ở Trường THCS Nguyễn Văn Trỗi, phường Cam Nghĩa, thành phố Cam Ranh (Khánh Hòa). Khoảng cách xa vời vợi là vậy, nhưng lúc nào hai người vẫn luôn tâm nguyện: “Gần lắm Trường Sa...!”. Mới đây, tôi gặp Hoa tại khu gia đình Vùng 4 Hải quân, cô tâm sự:

- Tết vừa rồi, chồng em ở lại Trường Sa cùng đồng đội. Tuy nội ngoại ở xa, việc trường lớp bận rộn, đồng lương giáo viên có hạn nhưng em và các cháu vẫn đón một mùa xuân với nhiều ý nghĩa!

Vậy là thêm một mùa xuân nữa Hoa đón Tết mà không có Thành kề bên. Đêm Giao thừa ôm con vào lòng, cô như thấy ánh lửa ấm áp trong đôi mắt Thành nồng nàn tỏa sáng, nhành san hô trắng lung linh... Và lòng người vợ trẻ lại giục giã điệp khúc “Dạt dào biển mênh mông, sóng vỗ nhịp thân tàu...”. Xuân Nhâm Thìn vẫn ấp áp và đẹp đẽ như mọi xuân...

Phan Tiến Dũng