QĐND - Bà Lê Thị Nguyệt ở xã Khả Phong, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam gửi thư đến Tòa soạn trình bày: Sau khi qua đời, bố mẹ để lại một diện tích đất cho hai chị em bà (không có di chúc). Chia thừa kế theo pháp luật, mỗi người được ½  diện tích. Quá trình sử dụng, cả hai đều đã có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, nhưng diện tích thửa đất của em bà lớn lên, nên bà làm đơn kiện. Việc giải quyết tranh chấp đất đai đã được cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thuộc thẩm quyền của cơ quan tòa án các cấp nên đơn của bà được tòa thụ lý.

Ngày 30-10-2009, TAND huyện Kim Bảng (Hà Nam) đưa vụ kiện “tranh chấp quyền sử dụng đất” ra xét xử và ra bản án số 07/2009/DSST, quyết định không có cơ sở chấp nhận yêu cầu đòi đất của bà. Ngay sau khi tòa tuyên án, bà Lê Thị Nguyệt đã làm đơn kháng cáo. Trong quá trình thụ lý, giải quyết, tòa phúc thẩm triệu tập hợp lệ đến lần thứ hai, nhưng bà vẫn vắng mặt không rõ lý do. Căn cứ vào Điều 260, 265, 266 Bộ luật Tố tụng Dân sự, ngày 31-1-2010, TAND tỉnh Hà Nam ra Quyết định số 01/2010/QĐ-PT đình chỉ xét xử vụ án.

Ngày cán bộ tòa án đến nhà trao bản án xét xử phúc thẩm và giải thích vì hai lần bà vắng mặt không đến dự xử án không rõ lý do, nên coi như từ bỏ quyền kháng án và bản án sơ thẩm là bản án có hiệu lực pháp luật nhưng bà không ký nhận, đồng thời xé nát bản án. Thế mà, trong đơn, bà Lê Thị Nguyệt vẫn đề nghị: “Tôi thấy rằng vụ tranh chấp đất đai của tôi cần được Hội đồng thẩm phán TAND tối cao xét xử giám đốc thẩm mới bảo đảm được quyền, lợi ích sử dụng đất chính đáng của gia đình tôi”.

Tòa án thực hiện chế độ hai cấp xét xử. Đối với bản án, quyết định sơ thẩm bị kháng cáo, kháng nghị thì vụ án phải được xét xử phúc thẩm, chứ không phải công dân muốn vượt cấp là được. Điều 283, Bộ luật Tố tụng Dân sự quy định căn cứ để kháng nghị theo thủ tục giám đốc thẩm khi có một trong các trường hợp sau: “Một là, kết luận trong bản án, quyết định không phù hợp với những tình tiết khách quan của vụ án. Hai là, có vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng. Ba là, có sai lầm nghiêm trọng trong việc áp dụng pháp luật”. Còn tại điểm e, khoản 1, Điều 192 Bộ luật Tố tụng Dân sự quy định, tòa án ra quyết định đình chỉ giải quyết dân sự khi: “Nguyên đơn đã được triệu tập hợp lệ đến lần thứ hai mà vẫn vắng mặt”.

Sau khi bà Lê Thị Nguyệt kháng cáo bản án sơ thẩm, tòa phúc thẩm đã triệu tập hai lần, nhưng bà vẫn không đến và cũng không nêu lý do bất khả kháng. Như vậy, việc tòa phúc thẩm quyết định đình chỉ vụ án là đúng quy định của pháp luật.

HÀ PHƯƠNG