Hôm qua, bạn bảo: Đã mấy thu rồi xa quê hương, thèm lắm tiếng lũ trẻ đêm đêm ríu rít sân kho cũ của thôn, dập dìu tiếng trống, cả những đêm một mình ngồi trên mái nhà ngửa cổ nhìn trăng vằng vặc, gửi ước mơ theo cánh chiếc phi cơ thi thoảng nhấp nháy ngang qua, lòng bồng bềnh khao khát. Ấy thế mà chợt lớn, bước chân đã xa lắm cái khoảng sân nhà mình, vơi bớt mộng mơ, thấy chân trời xa xăm mơ ước của ngày xưa ít lung linh đi, và vì thế không còn là mơ ước. Đôi khi, cũng muốn chẳng cần làm người lớn…

leftcenterrightdel
Minh họa: Quang Cường 

Thế là thu trong tôi bỗng hóa thành mùa hoài niệm. Tôi và bạn lớn lên cùng nhau, trăng muôn đời vẫn mọc, nhưng tìm đâu cho thấy vầng trăng của năm nào. Nhà hai đứa cách nhau cái bờ rào hoa râm bụt, hồi bé tôi cùng bạn vẫn ngắt hoa mút nước ngọt cuống cành, cái bờ rào thủng một lỗ to, đủ để thân thể đứa trẻ lên mười lọt thỏm. Bạn hát hay, múa dẻo, bạn có váy áo điệu đà và mái tóc thơm hương bồ kết. Trung thu, bạn dõng dạc ngậm còi thổi tuýt tuýt dẫn đoàn quân rồng rắn lượn vòng múa thiếu nhi, thi văn nghệ. Những ánh mắt ngưỡng mộ, tin yêu, cảm phục, cả những xuyến xao rung rinh đầu đời bao chàng trai đều hướng về phía ấy, nhưng bạn chỉ cười hiền, như khi thường bạn vẫn thế, rồi giây phút nào đó, thoáng ngập ngừng, ánh mắt bạn lén nhìn về phía tôi-khi tôi khuất giữa đám đông đang reo hò cổ vũ. Hai ánh mắt chạm nhau, tim tôi như ngừng đập, có gì đó trong lòng cứ lan thêm ra mãi…

Bạn lại bảo: Nơi này không có mùa thu, nắng vẫn vàng, nhưng gắt gao như lửa. Tôi lại dợm mình. Cây trứng gà phía sau ô cửa sổ giường tôi đang ra hoa, nhưng những mùa hoa cứ vơi rụng dần chùm nụ, như tháng ngày đang vơi bớt thiêng liêng. Nhớ có lần tôi và bạn đã cùng nhau nhặt hoa trắng li ti xâu thành vòng, chơi trò cô dâu chú rể, bố mẹ tôi bắt gặp, cười hiền từ: “Lớn lên cho chúng nó lấy nhau”. Bạn thẹn thùng nguẩy mông chạy một lèo về phía ngõ, mấy hôm liền chẳng thấy bóng dáng đâu. Một vài năm sau, khi tôi đang là sinh viên năm thứ nhất, học xa nhà, đột ngột điện thoại nhà gọi lên, là giọng bạn: “H về rồi, cây trứng gà bao năm vẫn vậy, cứ cuối hạ đầu thu hoa lại từng chùm li ti đan trong cánh lá, sang nhà chẳng thấy L đâu”... Tôi bần thần gác máy, liền sau đó tiếng chuông lại reo. “Con về mà ăn cưới H, nó sắp theo chồng vào tận đâu đó trong Nam”...

Tôi không nhớ rõ mình đã nói gì với mẹ khi đó, chỉ biết rằng khi mẹ nhấc máy gọi, H đã chạy xa ngoài con ngõ, bỏ lại cây trứng gà lay lay, cùng rặng hoa dâm bụt dạc dài nỗi nhớ…

Hôm qua, bạn bất ngờ gọi điện, sau đằng đẵng tháng ngày bặt tin. Bạn thổn thức những nỗi niềm đã cũ, còn tôi thì cứ mãi hoan ca với sự vui mới mẻ của bạn: Bé Bi đã chào đời.

Thu thì muôn đời vẫn vậy. Chỉ một sắc vàng, hoang hoải, mênh mang. “Hạnh phúc nhé, bạn yêu! Cánh chim nào rồi cũng cần tìm cho mình một bến đỗ”, trước khi gác máy, tôi an ủi bạn vậy.

An ủi bạn, hay là an ủi chính tôi?

Thu không già, nhưng tụi mình, ai rồi cũng cần phải lớn...

 Tản văn của HÀ MẠNH LUÂN