Ai cũng nói rằng chúng sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Cho đến một hôm, mọi thứ đều thay đổi khi một cặp vợ chồng già tìm tới trại trẻ. Theo lời cặp vợ chồng già thì họ đã đi nhiều trại trẻ như Nathan để nhận nuôi một đứa trẻ “phù hợp với cuộc sống của họ”. Và thế là Lucas được ông Jones gọi lên phòng làm việc để gặp hai người khách nọ. Khi cánh cửa phòng làm việc của ông Jones mở ra, cặp vợ chồng già ngạc nhiên thấy có tới hai đứa trẻ bước vào, dù họ nói chỉ cần gặp một.
Ông Jones mở ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ: “Thưa ông bà Rollin, đây là thằng bé mà ông bà đang tìm kiếm: Lucas. Còn con bé đi cùng là Lea. Từ lúc tôi vào đây làm việc, tôi chưa từng thấy chúng rời nhau nửa bước. Tôi thấy điều này là rất tuyệt, nhưng một số cặp vợ chồng tới đây để kiếm con nuôi không mấy hứng thú với điều này nên cuối cùng họ nhận nuôi đứa khác thay vì phải chia rẽ hai đứa. Tôi hy vọng điều này không làm ông bà phiền lòng”.
Bà Rollin nắm lấy tay chồng, mỉm cười: “Không vấn đề gì ông Jones ạ. Một ngày nào đó khi lớn lên chúng sẽ phải rời xa nhau thôi và tôi tin rằng nếu đã thân thiết đến vậy thì sau này chúng sẽ tìm được cách gặp lại nhau”.
 |
Minh họa: NGUYỄN QUANG. |
Lea nhìn cặp vợ chồng già lo lắng, rồi con bé hét lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong phòng: “Không, Lucas không thể rời xa cháu được! Không, không thể được!”. Lea bật khóc và lao ra khỏi phòng. Lucas vội chạy theo nhưng ông Jones đã ngăn thằng bé lại.
Ông Jones đưa Lucas tới ngồi cạnh cặp vợ chồng già, thì thầm vào tai cậu bé: “Lucas này, cháu ở lại đây đã. Ông bà Rollin muốn tìm hiểu thêm về cháu. Cháu có thể tìm Lea sau. Giờ thì ngồi nói chuyện với ông bà Rollin một chút đã nhé”. Nói rồi, ông Jones quay về bàn làm việc của mình, sắp sẵn mấy thứ giấy tờ chuẩn bị cho nội dung nhận nuôi trẻ rồi bước ra khỏi phòng.
Ở bên này, ông Rollin bắt đầu làm quen với Lucas: “Lucas này, cháu đến ở đây được bao lâu rồi?”. Cặp vợ chồng già chờ đợi một câu trả lời từ thằng bé, nhưng Lucas không hề hé miệng. Bà Rollin thì thầm điều gì đó vào tai chồng. Ông Rollin gật gật đầu và bắt đầu hỏi Lucas về Lea. Khi được hỏi về Lea, khuôn mặt Lucas bỗng bừng sáng và không ngừng kể về cuộc sống của mình và Lea ở trại trẻ Nathan. Cuối cùng, như nhận ra điều gì, Lucas buồn bã hỏi: “Thế sau khi rời khỏi đây cháu có còn được gặp Lea nữa không?”.
Cặp vợ chồng già nhìn nhau. Bà Rollin vòng tay ôm lấy vai Lucas: “Nếu các cháu thân thiết với nhau đến vậy thì chúng ta tin rằng sẽ có ngày các cháu tìm lại được nhau thôi”.
Lucas nhìn cặp vợ chồng già bằng một ánh mắt khiến người ta muốn lẩn trốn: “Xin hãy hứa với cháu rằng một ngày nào đó cháu sẽ gặp lại Lea?”.
Bà Rollin đặt tay lên đầu gối chồng: “Thằng bé rất kiên quyết và sẽ làm mọi điều nó muốn”.
Đúng lúc đó ông Jones bước vào: “Xin lỗi mọi người, tôi vừa có việc phải giải quyết gấp”. Nói rồi ông bước về phía bàn làm việc, rút ra tập hồ sơ, bảo: “Ông bà Rollin, mời hoàn tất thủ tục. Còn Lucas, trong khi chờ đợi ông bà Rollin, cháu có thể đi chào các bạn ở đây và thu xếp đồ đạc của mình”.
Lucas chạy vội về phía tầng hầm nơi cậu biết chắc Lea đang ở đó. Khi bước hết những bậc cầu thang dẫn xuống tầng hầm, Lucas gọi to: “Lea!”. Trong cái không gian trống vắng phía dưới, cậu có thể lờ mờ nhận ra dáng người Lea. Lucas quả quyết bước về phía đó, gọi: “Lea, cậu ở đây phải không?”. Có tiếng trả lời yếu ớt vang lên xen cùng những tiếng nấc.
Lucas ngồi xuống bên cạnh Lea, đưa tay nhấn công tắc chiếc đèn đỏ trên đầu: “Sao cậu lại ngồi đây trong bóng tối thế này? Chẳng phải cậu sợ bóng tối hay sao?”.
“Tớ sợ bóng tối, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng khi cậu sắp rời bỏ tớ mà đi”. Lea dừng lại, sụt sịt, để mặc nước mắt chảy dài trên má: “Tại sao cậu lại muốn rời bỏ tớ?”.
Lucas vòng tay ôm lấy Lea: “Tớ không muốn rời bỏ cậu, nhưng tớ cũng muốn có một gia đình. Mà ông bà Rollin ở trên kia thì lại chỉ muốn nhận nuôi tớ”. Lucas nhìn thẳng vào mắt Lea, giọng nghiêm trang: “Cậu không muốn có một gia đình sao?”.
Lea gạt hai dòng nước mắt: “Cậu chính là gia đình của tớ”.
Lucas lại hỏi: “Cậu không muốn có bố, mẹ và có thể là cả anh, chị, em nữa hay sao?”.
Lea lắc đầu, lần tìm bàn tay Lucas: “Không, cậu là tất cả những gì tớ cần. Đúng thế… Cậu là tất cả”.
Lucas buông tay Lea, bảo: “Tớ muốn có bố, mẹ và ông bà Rollin có thể giúp tớ điều đó. Họ đã hứa rằng sau này tớ sẽ gặp lại được cậu”.
Lea hỏi: “Làm thế nào để chúng mình nhận ra nhau?”.
Lucas rút ra một chiếc vòng cổ bằng da cậu đã đeo kể từ khi được đưa vào trại trẻ mồ côi, bảo: “Chúng ta sẽ lấy cái này làm tin. Tớ sẽ nhận ra cậu qua chiếc vòng cổ này”.
Lea sửng sốt, định trả lại: “Nhưng đây là kỷ vật duy nhất bố mẹ để lại cho cậu mà”.
Lucas mỉm cười, chặn lại: “Tất cả lũ trẻ con ở đây đều nói rằng nếu chúng ta đang ở đây thì có nghĩa là bố mẹ không cần đến chúng ta hoặc chúng ta chẳng còn bố mẹ. Tớ sẽ có một gia đình mới. Vì thế, tớ sẽ không cần phải nhớ tới một gia đình chưa bao giờ cần đến tớ. Chiếc vòng cổ này sẽ có ý nghĩa hơn nếu cậu giữ nó. Rồi một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau”.
Lucas cầm lấy tay Lea, cùng nhau bước lên cầu thang. Dẫu còn vương nét buồn, Lea cũng giúp Lucas đóng gói hành lý, ôm Lucas một lần cuối trước khi cậu bé bước lên chiếc xe của ông bà Rollin đang chờ sẵn. Rời bỏ Lea là điều khó khăn nhất đối với Lucas. Mỗi bước chân về phía chiếc xe nặng như đeo đá và kỷ niệm với Lea cứ ùa về trong lòng cậu bé Lucas. Quay lại nhìn căn phòng của mình lần cuối, Lucas vẫn thấy cái dáng người bé nhỏ của Lea đang ngồi trầm mặc trước khung cửa sổ, nhìn chăm chăm về phía cổng trại trẻ mồ côi. Xe cuối cùng cũng lăn bánh!
* * *
Vài giờ sau khi rời trại trẻ Nathan, Lucas đã về tới ngôi nhà mới, gia đình mới của mình. Bước xuống xe, bà Rollin bảo: “Từ giờ cháu có thể gọi ta là Mariana hoặc Bà ngoại, còn ông Rollin là Jacob hoặc Ông ngoại”. Rồi bà Rollin đưa Lucas đi thăm một vòng thị trấn và giới thiệu về nơi ở mới cho cậu bé.
Khi đã yên vị trong phòng khách, bà Rollin bắt đầu kể lại bằng một giọng đượm buồn: “Lucas yêu quý ạ, chúng ta không nhận nuôi con một cách ngẫu nhiên như những người khác đâu. Elise là con gái duy nhất của ta và Jacob. Với chúng ta, con bé là tất cả! Thế nhưng năm 18 tuổi, con bé đột ngột bỏ nhà ra đi. Hai năm sau, Elise trở về với một người đàn ông và một đứa trẻ trên tay. Chúng ta đã có một cuộc nói chuyện không êm ả và kết quả là ngày hôm sau nó ôm con đi mãi. Dẫu rất cố gắng nhưng cho tới mãi rất lâu sau đó, chúng ta mới biết được rằng Elise đã gửi con mình vào trại trẻ mồ côi và bỏ đi rất xa. Nỗi đau quá lớn khiến ta và Jacob không ngừng tìm kiếm mọi manh mối về đứa cháu bị bỏ rơi ở khắp các trại trẻ mồ côi. Hy vọng mong manh khiến chúng ta chỉ mong rằng sẽ tìm được một đứa trẻ nào đó thật giống Elise để nhận nuôi. Nhưng nỗi đau nào cũng có tận cùng của nó. Khi chúng ta chẳng còn mấy hy vọng thì ông Jones báo rằng có một đứa trẻ giống như vậy. Mới nhìn qua tấm hình mà ông Jones gửi, ta đã biết cháu chính là đứa trẻ năm ấy. Chiếc vòng cổ bằng da con đeo chính là kỷ vật tự tay ta làm và đeo lên cổ Elise khi nó còn nhỏ. Không thể lầm lẫn được! Ông trời thật là có mắt! Cuối cùng ta cũng đã tìm được cháu ngoại của ta”.
Lucas đờ đẫn như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Đây thực sự là một biến cố quá lớn trong đời một cậu bé lên bảy. Rất khó khăn Lucas mới quả quyết bật lên được một câu: “Chiếc vòng cổ đó đã giúp ông bà tìm được cháu! Một ngày nào đó nó sẽ giúp cháu tìm được Lea!”.
Truyện ngắn của JASPERT MERTENS (Bỉ) ƯU ĐÀM (dịch)