Cả nhà ngồi quanh bếp sưởi, tôi đưa tay ra xoa xoa bàn tay bố tôi. Ngoài trời, gió đêm vẫn rít lên từng đợt. Tiếng gió chen lẫn tiếng mưa đập vào mái hiên nhà tạo nên những âm thanh chát chúa. Bố tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như sợ có việc gì xảy ra. Bố nắm lấy tay tôi, nắm chặt tới mức tôi cảm thấy rất đau. Tôi cảm nhận được sự yêu thương ấm áp trong cái nắm tay ấy.
“Ông làm đau tay con gái rồi đấy!”, mẹ tôi liếc nhìn bố tôi nói.
Bố tôi vội vàng rụt tay lại, bố nhìn tôi, cười cười như thấy mình có lỗi.
Bỗng những cơn gió ngoài trời như ngừng thổi. Bố tôi nghiêng nghiêng tai nghe ngóng, sau đó lại vội vàng chạy ra phía cửa sổ. Bố mở cửa sổ ngó đầu ra ngoài. Xem xét một lúc, bố quay trở vào, ra hiệu với mẹ tôi rằng, hôm nay trời chắc sẽ có tuyết.
Bố là người miền núi nên có kinh nghiệm về dự đoán thời tiết. Bố thường đoán rất chuẩn.
 |
Minh họa: Quang Cường. |
Ông thực ra là bố dượng của tôi. Từ khi ông về nhà tôi, mẹ tôi cũng bắt đầu muốn đi ra ngoài dạo bộ hay đi lang thang đâu đó. Có lần chuẩn bị đi ra ngoài, thấy thời tiết không tốt, mẹ tôi lo trời sẽ mưa, nhưng bố tôi đưa tay ra ám hiệu rằng: "Hôm nay trời không mưa đâu, đừng lo!”. Thời gian đầu, mẹ tôi cũng bán tín bán nghi, sau nhiều lần được chứng thực nên mẹ tôi rất tin tưởng.
Hồi còn nhỏ, tôi không thích bố dượng. Tôi hay đùa cợt ông bằng cách thường xuyên ra ám hiệu lung tung để chọc tức ông. Những ám hiệu mà tôi lấy ra để đùa ông nói thật là đến tôi cũng không hiểu gì. Thời gian dần trôi, khi tôi đã lớn và hiểu chuyện, mẹ tôi mới kể cho tôi nghe về câu chuyện của mẹ và bố dượng.
Hóa ra, mẹ cũng là người miền núi. Lúc 10 tuổi, mẹ và bố dượng tôi đã đính ước với nhau theo phong tục của vùng quê nơi họ ở. Theo thời gian, tình cảm giữa hai người ngày một lớn lên. Họ ngày càng hiểu nhau hơn và tình cảm ấy khăng khít khiến họ cảm thấy không thể xa nhau được. Nhưng ông ngoại tôi vì muốn mẹ được là người thành phố, nên bất chấp sự phản đối của mẹ tôi, một mực gả mẹ tôi cho một người đàn ông người thành phố bị tàn tật và quanh năm bệnh tật.
Ngày mẹ tôi đi lấy chồng, trời đất như sụp đổ trước mặt bố dượng tôi. Ông không ăn không uống, cả ngày một mình ngồi trên sườn đồi, thất thần rồi đổ bệnh. Một lần, do uống nhầm thuốc nên ông vĩnh viễn không nói được nữa. Ông sống như thế, cô đơn một mình bởi một người câm thì khó có thể tìm được ai làm bạn. Sau khi bố đẻ tôi lâm bệnh mất, mẹ tôi đón bố dượng vào trong huyện, hai người trở thành vợ chồng. Lúc đó, tôi mới 7 tuổi.
Lúc mẹ tôi kể chuyện này với tôi, mắt mẹ nhòa lệ. Tôi rất hiểu tâm trạng của mẹ, tôi cũng bị xúc động trước tình cảm của bố dượng dành cho mẹ. Nghĩ lại những thời gian ông vất vả nuôi nấng tôi, những lúc ông đưa tôi đi học, tôi bỗng thấy thương ông vô cùng.
Quả nhiên, bố tôi đoán rất chuẩn. Ngoài trời bắt đầu lất phất những bông hoa tuyết, những bông tuyết ấy càng rơi càng dày, chẳng mấy chốc tuyết rơi trắng trời. Bố tôi cứ đứng mãi bên cửa sổ, bố nhoài người ra, vươn tay ra ngoài cửa xem xét. Một lúc sau, trên tay bố đã đóng một lớp tuyết dày. Nhìn lớp tuyết dày trong lòng bàn tay, mặt ông hiện rõ sự sốt ruột, lo lắng.
Những bông hoa tuyết kia như hiểu được tâm trạng lo lắng của bố tôi, dần dần tan ra, rơi lọt xuống kẽ tay. Nhưng ngoài trời, những bông tuyết vẫn cứ rơi như không biết mệt mỏi.
“Bố ơi, bố vào ngồi đi, ở đây rất gần khách sạn, ngày mai chúng ta đi bộ rước dâu cũng được bố ạ!”, tôi nói.
Thông qua cử chỉ diễn đạt, mẹ tôi hiểu ý của bố: “Không, không được, phải có xe hoa đến đón!”. Rồi bố tôi đi rất nhanh đến trước mặt mẹ.
“Được rồi, cứ quyết định theo ý anh đi”. Mẹ tôi đứng dậy, kéo bố tôi ngồi xuống ghế.
Bố tôi ngồi xuống ghế nhưng trong lòng như rối bời. Cả đêm hôm đó, bố tôi không chợp mắt.
Tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì liên tục bị đánh thức bởi tiếng bước chân bố. Có lần, đêm đã rất khuya, tôi chợt tỉnh dậy. Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã của bố phía ngoài nhà, sau đó tôi nghe tiếng mẹ đang nói gì đó. Bố tôi vặn to ngọn đèn, mẹ như tỉnh hẳn, hiểu được ý bố, mẹ quở trách rồi bảo bố nhanh tắt đèn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con gái. Nhưng bố tôi vẫn không ngủ, tiếng bước chân của bố lại vọng phía ngoài cửa. Không biết bao lâu sau đó, trong mơ màng tôi lại thấy điện trong phòng bố sáng, sau đó tôi nghe tiếng bước chân của bố đi nhanh ra cửa, rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ trong tiếng bước chân vội vã của bố.
Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy, tôi thấy tuyết đã ngừng rơi, những lớp tuyết dày vẫn còn đó, trắng xóa! Dưới nhà, người lớn, trẻ nhỏ đang ngồi chơi trên đống tuyết, những bông tuyết ngập trên chân họ.
Mẹ đứng bên cạnh tôi, tôi không nhìn thấy bố, liền hỏi: “Bố đâu hả mẹ?”.
“Tối qua, bố con không ngủ cả đêm, tuyết thì rơi ngày càng dày, nhưng trời chưa sáng bố con đã đi ra khỏi nhà, bố con bảo bố con đi dọn tuyết”, mẹ tôi nói vậy.
“Đi, nhanh lên mẹ, chúng ta đi tìm bố xem thế nào”. Tôi vô cùng sốt ruột giục mẹ.
Tôi và mẹ bước xuống nhà, đi một đoạn, cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ: Dưới chân tôi là một con đường sạch sẽ. Hai bên đường là những đống tuyết đắp đầy. Cuối con đường là hình ảnh bố tôi, tay đang liên tục cào những lớp tuyết dày...
Mắt tôi nhòa đi...
Mẹ tôi kéo tay tôi đi về hướng bố. Ở phía xa, tôi nhìn không rõ, có mấy người nào đó đang đứng xung quanh bố tôi. Đến gần, tôi mới phát hiện, họ là phóng viên báo chí. Họ đang dồn dập hỏi bố tôi những câu hỏi gì đó. Bố tôi không để ý đến họ, vẫn chăm chỉ cào tuyết, bố dồn hết sức xúc liên tục những lớp tuyết dày. Giữa trời đông lạnh giá, áo bố ướt đầy mồ hôi, miệng thì hắt ra những làn khói do trời rét.
“Bác à, sao bác lại ra cào tuyết làm gì vậy, bác có thể nói cho chúng cháu biết lý do được không ạ?”. Một phóng viên cứ hỏi mãi bố tôi câu hỏi như vậy. Rồi sau đó vài người nữa liên tục hỏi bố tôi những câu đại loại như thế.
Cũng có thể bố bị họ hỏi nhiều quá cảm thấy phiền phức, bố đứng thẳng dậy, mắt bố như phát ra "tia lửa". Bỗng bố nhìn thấy mẹ và tôi, những “tia lửa” kia bỗng chốc biến mất.
Mấy phóng viên nhìn mẹ con tôi, họ lại bắt đầu hỏi những câu hỏi vừa rồi. Bố tôi bực thật sự, bố vứt cái cuốc sang một bên, miệng lắp bắp câu gì đó, tay thì liên tục ra ám hiệu. Các phóng viên kia không hiểu sự tình thế nào vì họ không thể hiểu những ám hiệu mà bố vừa đưa ra. Nhưng tôi và mẹ thì hiểu, bố muốn nói rằng: “Đừng làm phiền tôi, hôm nay con gái tôi đi lấy chồng, tôi phải dọn hết đống tuyết này, nếu không xe cô dâu sẽ không đi được”.
Tôi tiến về phía trước mặt bố, nắm chặt lấy bàn tay giá lạnh vì tuyết của ông, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Truyện ngắn của VƯƠNG TIỂU HOA (Trung Quốc)
TƯỜNG VY (dịch)