QĐND - Nhìn cái cách chị chăm cháu con mới biết mình nặng nợ
Trái sung quả khế chín tháng mười ngày mẹ tạc hình hài con
Con tép con cua củ sắn quả dưa
Hao gầy mẹ đánh đổi phổng phao con ngày tháng
Nước sông quê tắm hồn con lãng mạn
Cánh diều nhỏ căng đẫy trời ước mong
Những câu chuyện trang sách của mẹ đêm đông
Ấm từng giọt vườn hồn con xanh tốt
Buổi vào đời con theo nghiệp bút
Lạc bước phiêu du rong ruổi chốn đô thành
Con cứ đi cứ viết cứ chòng chành
Thèm được về gối đầu vào lòng mẹ
Trong mắt mẹ con mãi là đứa trẻ
Mẹ tỏa đời bóng cả nắng mưa che
Mỏi gối chồn chân con những muốn trở về
Nhưng túi thơ vẫn thiếu bài thơ mẹ.
----------------------
Bóng quê
Chị lành như thể bát nước mưa em hứng đầu mùa
Dịu dàng như thể điệu rơi của hoa cau trước ngõ
Hồn nhiên như thể sự lớn lên của ngọn rau cọng cỏ
Giàu đức hy sinh như thể đất trong vườn
Nhân từ như thể chái bếp cây rơm
Mộng mơ như thể hoa khế rắc tím sân nhà nhỏ
Em đi xa ký ức giàu có
Hương quê nưng nức nồi nước xông chị nấu bảy thứ lá cây
Và cả dáng quê nghiêng chao sóng nước trời mây
Dáng chị gập người bên chậu quần áo ven bờ sông ngày nắng
Quê mình nghèo như thể luống khoai vạt sắn
Chuông nhà thờ dài như thể niềm mơ
Em sẽ không viết nổi một câu thơ
Nếu bóng chị bóng quê không hắt xuống đời em năm tháng.
HOÀNG ĐĂNG KHOA
-------------
Buổi chiều ngồi nghĩ về ngôi đền cổ
Ngôi đền ấy
là nước mắt
Ngôi đền ấy
là tình yêu
bao hỷ nộ ái ố
nhận và cho đã nhiều
trong ngàn vạn viên gạch cũ
là ngàn vạn con suối dòng sông
là máu hồng
trong giấc mơ ân ái
là gươm đao
trong
nghẹn tiếng cạn lời
chiều đã tàn rồi
dáng người
không còn chỗ để khuất
tóc chẳng còn hương
biết đổ bóng phương nào
ngôi đền buồn như quá khứ
linh thiêng
ta bước vào ngôi đền ấy
thành kính và ước ao
không bùa chú
không nguyện cầu
không đầu
không cuối
trăm ngọn nến
vụt sáng
lung linh
chẳng có hương
và... chẳng có hoa
ta như kẻ tha phương lạc bước
linh cảm và sám hối
hồi nhớ về ngôi đền
thuần khiết niềm tin
chiều
đổ bóng
vào
ta.
--------------------------
Nâu buồn
Gom những mây buồn
ta đốt
cho một lần hoan ca
không sắc màu
không ký ức
hoa đã khóc
và hương đã chết
đi đi
trọn
một con đường
nâu buồn
mắt phố
hóa chơ vơ.
TRẦN VŨ LONG