QĐND Online - Tiếng chuông khắc nỗi đau chinh chiến, truyền tới các thế hệ mai sau thông điệp Hòa Bình. Tiếng chuông nguyện cầu chiến tranh không tái diễn…

Ngày thương binh liệt sĩ, tôi có cơ duyên về thăm Nghĩa trang Trường Sơn lần thứ tư cùng với những người thương binh của Công ty TNHH Hòa Bình. Chúng tôi xúc động chứng kiến cuộc hội ngộ tâm linh và niềm tri ân của những người còn sống với đồng đội ngã xuống chiến trường xưa trong lễ khánh thành hai tháp chuông, hai quả chuông lớn tại Nghĩa trang Trường Sơn, Nghĩa trang Đường 9, và xây dựng mở rộng nhà tiếp đón thân nhân liệt sĩ tỉnh Quảng Trị, do Công ty TNHH Hòa Bình cung tiến.

Hơn ba mươi năm sau cuộc chiến, con đường qua núi thẳm, sông sâu Hà Nội- Quảng Trị giờ đây đã có những cây cầu nối hai bờ chia cắt Bắc- Nam, những ngôi làng cháy, những ngọn đồi đỏ, đã thắm lại màu xanh…Đường vào Nghĩa trang Trường Sơn không còn lầm bụi, rừng cao su và hoa lá đại ngàn thức dậy lời ru đau đáu tình người, quằn quại nghĩa nước non.

Nghĩa trang Trường Sơn. Những ngọn gió lang thang gọi những linh hồn. Bầu trời xanh nhạt, mây trắng rải màu tang. Tiếng gọi Đồng đội ơi! Âm vang chớp bể mưa nguồn, động đất dày, lay trời cao, rung rừng già, hang đá… “ Tôi gọi mãi mà sao đồng đội không thưa, mà mưa cứ rơi mà gió cứ thét. Giặc đã chạy rồi sao cứ thẳng hàng như vậy. Bia rượu nhiều, sao không đứng dậy mà vui. Tôi gọi mãi không ai trả lời. Lạnh trắng một màu cắt da, cắt thịt. Tổ quốc sum vầy sao các anh đâu? Đồng đội ơi! Trắng xóa những linh hồn trắng. Mây cứ bay và bướm trắng chập chờn. Hương khói trắng để lòng ta trắng lặng. Đồng đội ơi! Chớp bể mưa nguồn. Đồng đội ơi! Dù năm tháng không nguôi. Xin hãy về cho tôi được khóc. Đồng đội ơi! Chớp bể mưa nguồn…” ( Thơ Trương Vĩnh Tuấn, nhạc Nguyên Giang).

Nghĩa trang Trường Sơn. Rừng già thâm u, nắng chứa chan và gió thì thào như tiếng của vạn triệu linh hồn đợi phút tiếng chuông đồng vọng Âm- Dương, vang lên khúc nguyện cầu Hòa Bình trên đỉnh Trường Sơn. Trước tượng đài tưởng niệm mờ khói hương, những thương binh vết chân tròn, thân tâm nhức nhối, nước mắt rơi, nghiêng mình cầu nguyện Đức Thích Ca Mâu Ni và Chư Phật Bồ Tát ngự trên cây Bồ Đề xum xuê tỏa ánh sáng xanh linh diệu ôm một vùng hương khói.

Cây Bồ Đề xứ Phật bỗng nhiên mọc sau đài hương từ ngày đầu xây dựng là một hiện tượng kỳ diệu, nay xòa chín cội, quấn quýt lá cành xanh miên man tỏa tình yêu thương, vỗ về những linh hồn Trường Sơn.

Quá nửa đời da diết thương đau, hôm nay giọt nước mắt của những “người lính già đầu bạc” thảng thốt cầu nguyện tiếng chuông của Phật ngân vang xuyên cả nghìn thế giới, giáo hóa chúng sinh sống Hòa Bình, bác ái, cứu khổ, cứu nạn cho con người…

Tâm nguyện ấy được ấp ủ khi cuộc chiến vừa tàn, nhưng phút này đây, họ mới đủ duyên xây tháp chuông, đặt quả chuông nặng hơn một tấn phía sau cây Bồ Đề.

Phút giây thiêng, im lặng, đợi chờ… Không gian thẳm lặng thâm u ngàn đời bỗng rung ngân tiếng chuông nguyện cầu Hòa Bình. Tiếng chuông vang lên, lúc đầu nằng nặng, âm âm, u u trong gió, như tiếng của thế giới linh hồn trào lên, nức nở…rồi tiếng chuông dần bay, tan hòa Âm- Dương, gặp gỡ giao thoa… Tiếng chuông thấm nước mắt linh hồn, chảy vào máu tim của những thương binh, dạt dào thành tiếng hát: “Hãy gióng lên hồi chuông vọng đất trời, gọi anh linh bao người ngã xuống. Hồi chuông thiêng liêng, khắc cốt ghi xương bao đồng đội hy sinh. Hãy gióng lên hồi chuông yêu Hòa Bình. Ba hồi chiêu mộ rung tâm trí. Ngọn lửa anh linh rực đất trời. Hãy gióng lên hồi chuông nguyện cầu Hòa Bình . Muôn dặm non sông nặng nghĩa tình…”.

(Thơ Giáo sư Vũ Khiêu, nhạc CLB Đồng Đội).

Nghĩa trang Trường Sơn. Tiếng chuông thiêng liêng ngân trong gió nắng xua mây mù tăm tối. Rừng già rung chuyển khúc nguyện cầu Hòa Bình bay vào vũ trụ, ghi sâu vào lòng mọi con dân đất Việt hôm nay và mãi mãi mai sau:

Bát ngát Trường Sơn hồn liệt sĩ

Dạt dào Đông Hải khí anh linh

Ba hồi chiêu mộ rung tâm trí

Muôn dặm non sông nặng nghĩa tình

(Thơ G.S Vũ Khiêu khắc trên chuông )

Phút giây thiêng, những thương binh thỉnh chuông. Tiếng chuông khắc nỗi đau chinh chiến, truyền tới các thế hệ mai sau thông điệp Hòa Bình. Tiếng chuông nguyện cầu chiến tranh không tái diễn…

Nghĩa trang Trường Sơn. Những ngôi mộ thẳng hàng ngang hàng dọc. Những ngôi mộ không tên và có tên trắng lặng những ngọn đồi trùng điệp. Và còn hàng vạn nắm xương khô rơi dọc bìa rừng, ngọn suối, hang sâu, chân đồi, gốc cây già, hòn đá lạnh… Xin những linh hồn hãy về cho chúng tôi được khóc theo tiếng chuông ngân nguyện cầu chiến tranh đừng bao giờ lặp lại trên mảnh đất Việt Nam tươi xanh cỏ cây, hoa trái, con người, cánh đồng, làng mạc, đồi rừng, sông ngòi, trời, biển ...

Nghĩa trang Trường Sơn. Ba hồi chuông chiêu mộ chuyển đất trời, gọi những linh hồn tụ hội. Tiếng các anh khắc khoải gọi mẹ: “Việt Nam ơi! Việt Nam. Núi cao như tình mẹ, suốt đời mang nặng những thương đau…”. Những linh hồn trở về tụ hội trong ngôi nhà Tâm của mẹ Việt Nam kéo theo những con dân Việt Nam tản trên khắp hoàn cầu, trở về chung tay xây dựng lại đất mẹ Việt Nam theo tiếng chuông nguyện cầu Hòa Bình vang trên đỉnh Trường Sơn. Tiếng chuông là lời kêu gọi chúng sinh trong cả nghìn thế giới, hãy sống bằng tình yêu thương và trí tuệ, xóa bỏ hận thù và bạo lực.

Giờ đây, tiếng chuông nguyện cầu Hòa Bình vang trên đỉnh Trường Sơn mỗi sớm, mỗi chiều là hiệu lệnh tâm linh, nhắc con ngườiViệt Nam sống trong tình yêu thương- trí tuệ thông hai cõi Âm- Dương. Bạn Việt Nam ơi! Dù bạn ở chân trời, góc bể nào thì hãy trở về cùng nhau thỉnh tiếng chuông nguyện Hòa Bình trên đỉnh Trường Sơn.

Nghĩa trang Trường Sơn. Linh hồn Trường Sơn nghe tiếng chuông Phật nâng siêu thoát, hoan hỉ giữa trời đất, gió trăng, tiếp sức cho những người còn sống. Theo tiếng chuông ngân, hồn tôi bay lên gặp gió mây trời, gặp hồn thiêng liệt sĩ tiếp thêm sức mạnh tâm linh, lòng thanh sạch, xua tan bụi trần. Nhà báo Đỗ Quảng thì thầm bên tôi: “Trên đời này điều quan trọng nhất là không có cái gì quan trọng cả. Sắc sắc, không không. Hư vô. Mình cứ vô tư mà vui sống, đừng nô lệ bất cứ một thứ gì”.

MAI THỤC