QĐND Online - Ra với Trường Sa một bận mới thấu tận, hiểu kỹ về cái khó, cái khổ, cả sự hy sinh và những khoảng lặng riêng tư, cùng tình yêu đong đầy của người lính biển. Ra với đảo mới ngộ ra rằng: Nơi tiền tiêu Tổ quốc, phía sau những dáng đứng kiên trung kia là những phút xao lòng, hướng nỗi nhớ, niềm thương về đất liền xa xôi...
Không cần thêm chứng cứ hoặc bất kỳ sự mô tả nào nữa cũng có thể đúc rút được: Công tác ở Trường Sa là một nhiệm vụ hết sức gian khó, một hình thái lao động quá sức con người. Nó khiến những người lính có lúc tưởng chừng không chịu nổi, nản lòng. Nói như vậy, hoàn toàn không phải người lính biển toan lo, sợ sệt trước những hình thù kỳ quái đang ẩn giật ngoài khơi. Càng không phải họ sợ những con sóng bạc đầu hung hăng đang ngày đêm gào thét. Họ cũng không hề nao núng, yếu mềm trước những âm mưu thôn tính, xâm chiếm mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc... Vậy người lính Trường Sa sợ gì? Sâu kín mà nói, công bằng mà nói thì họ “sợ” nhất là nỗi cô đơn dài lê thê, “sợ” cái sự tĩnh lặng đến tê tái xanh của biển trời mênh mông. Bởi thế, có người lính đầu đã hai thứ tóc, gần nửa đời binh gắn bó với biển phải thốt lên: “Đảo ư? Sáng xanh, trưa xanh, chiều xanh, tối cũng xanh và sớm mai tỉnh dậy vẫn cứ cái màu xanh ngun ngút như đưa người ta lọt thỏm vào sự huyễn hoặc, cô đơn; nhấn sâu cái tâm lý tích cực của con người vào khoảng không chân trời tĩnh lặng đến độ mệt mỏi”.
 |
|
Khoảng khắc tĩnh lặng và bình yên của người lính nơi đầu sóng.
|
Được ra Trường Sa lần này, được gặp gỡ những con người bằng da, bằng thịt nơi đầu sóng, mới thấu hiểu ngọn ngành “bức tranh tâm lý” của lính biển. Trên 100% các đảo chìm, nhà chòi chỉ nhô bé nhỏ và chỉ cách mặt nước vài chục cen-ti-mét. Bên trong toàn một giới đàn ông sinh sống, công tác hết ngày này sang ngày khác. Phía trên là trời, trước mặt là biển, dưới chân là đá và san hô, xung quanh toàn những con người thân quen đến độ nhắm ghì mắt lại cũng không thể điểm thiếu bất kỳ chi tiết nào trên từng khuôn mặt.
Để phá vỡ sự tĩnh lặng, có lúc, cánh chiến sĩ mới, mỗi người cầm một vật cứng thi nhau đập, gõ mạnh vào những đồ dùng có thể phát ra âm thanh cho lấp đầy im lặng. Thế nhưng tiếng gõ giữa trùng khơi đâu có vang được ra xa. Cuối cùng dội ngược lại là thứ âm thanh không cung bậc, cường độ, tiết tấu, khiến đất, trời và lòng người càng thêm tĩnh lặng hơn!
 |
|
Phút xao lòng, nhớ quê hương của người lính đảo.
|
Người lính lớn tuổi nhất trên đảo, không thể cầm lòng, anh vờ “quát lớn” đám chiến sĩ trẻ rồi lắng lòng, giấu chúng đôi mắt ngân ngấn lệ. Có người nữa, nhân lúc chèo thuyền ngoài khơi, biết rõ đồng đội không thể nhìn thấy mình, không thể phát hiện mình là đứa yếu mềm nên khum tay lên miệng kêu tên vợ tên con đến khàn giọng. Thế nhưng, tiếng kêu lọt thỏm vào biển xanh... Phút giận dỗi chính mình, anh nhảy bổ xuống biển, rồi lại ngoi lên thuyền, cười ngớ ngẩn: “Mình nhảy xuống nước mần răng rứa hỷ?”
Để giúp những người lính đảo bớt phần cô đơn, dăm bận vài tháng lại có những đoàn công tác đến thăm, động viên, tặng quà cán bộ, chiến sĩ trên đảo. Thế nhưng khi những người lính đảo chưa kịp điểm mặt, thuộc tên “khách quý” từ đất liền thì người ta đã nói lời “chia tay” với đảo. Tuy vậy, cánh lính trẻ vẫn kháo với nhau, đắc ý: “Chỉ cần được đón “người lạ”, chỉ cần nghe giọng nói khác, thấy nụ cười mới, ngửi vị mồ hôi lạ... thì anh em đã ngất ngây sóng sánh, đã vui lắm rồi! Vui nhất là được đón con gái ra thăm đảo”.
Vậy đó, vậy mới biết người lính đảo khao khát tình cảm đến nhường nào. Cũng bởi vậy mà trước thềm Xuân Giáp Ngọ năm 2014 này, khi có đoàn công tác ra thăm đảo, nhân khoảng thời gian “khách” nán lại, một anh lính mới toanh, tuổi độ đôi mươi, bỗng chạy nhanh ra phía triền cát, nhặt tặng cô phóng viên trẻ một vỏ ốc biển xinh xinh. Miệng cười ngọt, mắt sóng sánh, câu từ vụng về nhưng nặng tình ý, người lính thỏ thẻ: “Tặng đằng ấy, à không em tặng chị mang về đất liền làm quà. Vào đất liền đừng quên ngoài này chị nhé! Nhìn đằng ấy, ý chết, lại lộn, nhìn chị cười đẹp quá đi thôi...”. Hành động kỳ lạ mà bộc phát, chân chất của người chiến sĩ khiến không ít người cảm động và trân trọng khoảnh khắc mơ màng của người lính! Và rồi, phía đằng xa kia nữa, một đám lính trẻ khác, “trốn” mình trong lô-cốt, chỉ để lộ những đôi mắt ngẩn ngơ, kiếm tìm qua góc khuất chữ nhật của lỗ châu mai, nhìn về phía bờ vai trắng của người con gái...
Người lính già hơn, tóc bạc trắng như muối biển, mở lời trêu vui các đồng chí nữ phóng viên: “Trước lúc chia tay, đề nghị các đồng chí phóng viên nữ tặng mỗi anh em trên đảo một nụ hôn làm quà. Nụ hôn là “bùa may mắn” khi đi biển đấy nhé! Không tặng cho bộ đội là không “thuận buồm, xuôi gió” khi về đất liền đâu nha...". Thế nhưng khi những nữ phóng viên mạnh dạn đùa trở lại, đưa má về phía những người lính thì không một người cán bộ phong trần sương gió nào, cũng chẳng một chiến sĩ mới nào dám làm cái điều tế nhị ấy...!
 |
|
Chiến sĩ mới và món quà tặng nữ phóng viên trẻ.
|
Nhưng bây giờ nỗi cô đơn không còn như trước nữa rồi. Hệ thống viễn thông đã vươn sóng ra tận những chốt tiền tiêu xa nhất, kết nối, kéo gần đảo xa với đất liền. Biển vẫn xanh hun hút nhưng biển hôm nay không còn lạnh lẽo, cô đơn đến tím tái. Giữa phong ba bão táp, người lính đã có thể chuyện trò, hàn huyên với người thân cách xa hàng trăm hải lý như được nghe tiếng sóng biển gần gũi mỗi ngày. Chao ôi, giọng nói của quê hương mới mát rượi như gió đồng thổi về giữa trưa hè nóng ran thiêu đốt. Chao ôi, cái giọng miền Bắc, miền Trung, miềm Nam dẫu khác biệt nhưng đều thì thầm ngon ngọt và quý giá đến vỡ òa hạnh phúc với người chốn tiền tiêu... “Anh ơi, Tết này ở ngoài đó có gì mới không anh? Em chúc anh cùng mọi người ăn Tết thật vui anh nhé! Ở nơi đất liền, em và hai con luôn nhớ tới anh từng phút, từng giây”. “Bố nó ạ, con trai vừa làm tặng bố một tấm thiệp bé tẹo đẹp lắm. Bên trên tấm thiếp có ảnh của cả nhà như ba ngọn nén lung linh trước mặt biển”. “Anh ơi, nhóc nhà mình vừa khoe với cả lớp rằng bố nó là bộ đội Trường Sa. Con tả văn về chú bộ đội được những 9 điểm đấy anh ạ!”. “Trời ạ, ông ra đảo công tác lúc nào mà tôi không biết. Được cống hiến ngoài đó là niềm hạnh phúc lớn của đời người đấy ông ạ!”. “Răng ba không gửi về cho con một con cá mập và một kho báu to bằng cái nhà mình? Con vừa xem phim pe-ter-pan rồi nhé: Ngoài biển chắc chắn có cá mập và kho báu đúng không ba?”... Và rồi nữa là lời của các mẹ khẽ khàng: “Con nhớ tự chăm sóc cho bản thân, ngoài đó tiết trời khắc nghiệt...”; “U ngắm cho mày cái Liễu nhà bà Mừng rồi đấy nhé. Dạo này, nó hay lên nhà chơi và hỏi về con trai của U nhiều lắm!”….
Đấy! Chỉ cần nghe những lời hết sức đời thường như vậy là người lính Trường Sa lại gượng dậy, đứng vững; như có một lực đẩy thần kỳ, tiếp sức cho họ chắc tay súng trong đội hình những người canh biển; để mai này khi trở về đất liền, người lính đảo có quyền ngẩng cao đầu, mà rằng: Đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc!
 |
|
Dõi mắt canh biển trời Tổ quốc.
|
Có lẽ, cũng bởi cái sức mạnh thần kỳ ấy, mà những năm gần đây, luôn có rất nhiều cán bộ, chiến sĩ viết đơn xung phong ra với đảo. Chuyện rằng, có người lính 18 năm tuổi quân đã có 130 tháng ròng gắn bó với Trường Sa. Năm trước, vừa hoàn thành nhiệm vụ ngoài đảo, chưa kịp nghỉ hết phép, đầu năm nay anh lại xung phong ra với Trường Sa. Được hỏi về lựa chọn của mình,Trung úy QNCN Nguyễn Hữu Thủy – người lính nặng lòng với biển chỉ biết cười hiền, rồi chân thành: “Có lẽ vì mình đã quá yêu Trường Sa. Hơn nữa, mình còn được “tiếp sức” bởi hậu phương thân yêu. Không chỉ là những người thân trong gia đình đâu mà đó là sự tiếp sức của cả một hậu phương lớn. Đó là trái tim, khối óc của hơn 90 triệu người dân trong đất liền và 4 triệu kiều bào đang sống ở hơn 104 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới. Tất cả đều hướng về chúng tôi, hướng đến biển đảo để kết tạo nên một sức mạnh vô hình giúp người lính hải quân vững vàng nơi đầu sóng”.
Chắc chắn rồi: Sức mạnh của người lính Trường Sa được khởi nguồn từ hơi ấm nơi hậu phương xa xôi. Chính trọng trách, bổn phận bảo vệ danh dự và lợi ích Quốc gia dân tộc đã thành mệnh lệnh con tim, hiệu triệu hành động “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” của người lính đảo. Hơn nữa, chính tình cảm, trách nhiệm của cả dân tộc đã trở thành điểm tựa linh thiêng, vững chắc nhất cho người lính đảo. Cũng bởi thế mà dẫu nỗi nhớ có dặm dài, vời vợi... nhưng người lính sẽ luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thiêng liêng mà Tổ quốc, Quân đội và nhân dân giao phó!
Bút ký của NGUYỄN TẤN TUÂN