Đầu tháng 1-1975, sau đợt sinh hoạt chính trị quán triệt chủ trương chiến lược của Trung ương về quyết tâm đánh to thắng lớn trong năm 1975, cấp trên tổ chức cho chúng tôi ăn Tết, mặc dù còn hơn một tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán Ất Mão. Anh em chúng tôi đoán già, đoán non có lẽ đợt này sẽ đánh lớn vào Pleiku. Có cậu còn quả quyết: Nhất định mùa Xuân này ta sẽ mở cuộc “đại phá” vào sào huyệt của địch như vua Quang Trung mở cuộc hành quân thần tốc đại phá quân Thanh ở Thăng Long Tết Kỷ Dậu gần hai trăm năm trước!

Đại đội 1 của chúng tôi ở trong một khu rừng rậm rạp, có suối nước chảy quanh năm rất thuận lợi cho việc trú quân. Đây là hậu cứ để sau mỗi đợt chiến đấu, đơn vị lại về đây học tập, huấn luyện và tăng gia cải thiện đời sống. Mới hai mùa rẫy, vừa chiến đấu vừa tăng gia sản xuất, Tiểu đoàn chúng tôi đã có số thóc dự trữ gần 50 tấn, còn ở các đại đội thì đậu, lạc, lợn, gà cũng kha khá. Vì thế chúng tôi ăn Tết khá thịnh soạn, có bánh chưng, giò mỡ, thịt gà, giá đậu… đều là những thứ tự làm ra. Từ ngày vào chiến trường Tây Nguyên đến nay, đây là cái Tết đày đủ nhất của chúng tôi.

Ngày 5-1, chúng tôi rời hậu cứ hành quân về phía Nam. Đường hành quân xuyên qua những cánh rừng đại ngàn, có đoạn đi theo đường Hồ Chí Minh. Trên đường hành quân, chúng tôi gặp những đoàn xe chạy giữa ban ngày cuốn bụi mù mịt chở lương thực, vũ khí và bộ đội vào phía trong, mỗi chúng tôi rộn lên một niềm tin chiến thắng. Sau gần một tuần liên tục ngày đi, đêm nghỉ, chúng tôi đã đến vị trí tập kết. Ngay sau đó chúng tôi được lệnh đi làm đường.

Hành quân vượt hàng trăm cây số, tưởng đi tham gia đánh lớn, nào ngờ về đây để làm đường. Ai cũng chán, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ. Khu vực làm đường chủ yếu là rừng nguyên sinh, có cây gỗ to tới hai, ba người vòng tay ôm không hết. Đơn vị tổ chức từng trung đội mở từng đoạn đường đã được công binh xác định. Chỗ bằng thì dọn cây, san lấp ổ mối. Cũng có chỗ phải xẻ núi, san đồi, xếp đá làm ngầm qua suối. Con đường chúng tôi mở mỗi ngày một dài, đường nọ nối với đường kia, có chỗ vươn ra sát đường 14. Chúng tôi đâu có ngờ mình được tham gia xây dựng trận đồ bát quái xuyên rừng rậm, bảo đảm cho xe tăng, pháo binh ta bí mật, bất ngờ tiến công thắng lợi vào thị xã Buôn Ma Thuột sau này.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mở đường, Tiểu đoàn tôi rút về suối đá ổn định tổ chức, huấn luyện. Huấn luyện đánh mục tiêu trên không thì chỉ tập trung vào kỹ thuật bắn máy bay A37 và máy bay trực thăng là hai loại chủ yếu quân ngụy sử dụng lúc đó; đồng thời đi sâu kỹ thuật thu đặt pháo và cơ động đánh địch trong hành tiến. Một hôm có tổ thông tin đi trinh sát đường dây ngang qua nghỉ nấu cơm trưa sơ ý để lộ khói, máy bay trinh sát L19 của địch phát hiện phóng pháo khói, chỉ mấy phút sau một tốp ba chiếc A37 lao tới đánh liền ba loạt bom vào trận địa. Vì phải giữ bí mật lực lượng, chúng tôi không được đánh, hầm trú ẩn lại không có, anh em đành phải nằm sát vào công sự, cũng may không có ai việc gì.

Tết Nguyên đán Ất Mão đến, chúng tôi lại được cấp trên tổ chức cho ăn Tết lần nữa. Mỗi người được một chiếc bánh chưng, ba lạng thịt. Bác Tôn gửi tặng mỗi chiến sỹ ngoài mặt trận một bao thuốc lá Điện Biên, hai chiếc kẹo Hải Hà. Chúng tôi đón giao thừa ở từng tiểu đội với tiếng suối reo và những câu chuyện tâm tình về gia đình, quê hương. Chỉ huy tiểu đoàn và đại đội thay nhau đến từng tiểu đội chúc Tết, vui xuân cùng anh em. Sau Tết, chúng tôi tiếp tục huấn luyện bổ sung cho đến rằm tháng Giêng, tức ngày 25-2-1975, thì làm lễ xuất quân. Đại đội tôi phối thuộc với tiểu đoàn 7 của trung đoàn 64, với nhiệm vụ lúc đầu là đánh cắt đường 14 đoạn Chư Léo, cách Buôn Hồ về phía bắc 20 cây số. Nhưng vừa vào vị trí triển khai phía đông đường lúc 2 giờ sáng thì lại được lệnh cơ động. Liên tục những ngày sau đó, chúng tôi cứ đêm cơ động, ngày giấu quân bí mật trong những cánh rừng dọc hai bên đường 14 phía nam Thuần Mẫn làm nhiệm vụ nghi binh, rồi bất thần quay lại đánh chiếm quận lỵ Buôn Hồ vào sáng ngày 8-3, cắt đứt đường 14, tạo điều kiện cho đơn vị bạn hôm sau tấn công thị xã Buôn Ma Thuột.

Mới đó mà 35 năm đã trôi qua…

Nguyễn Hùng Tấn