Tôi lo bệnh trở nặng, không chữa khỏi, lỡ qua đời cũng chẳng được gặp người thân... Những nỗi lo ấy bào mòn sức lực, tâm trí, khiến toàn thân tôi mệt mỏi rã rời. Nhưng rồi, trong 3 ngày đầu ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ, tôi đã chứng kiến sự vất vả, nỗ lực từng giờ của các nhân viên y tế và cán bộ, chiến sĩ phục vụ tại bệnh viện. Họ đi như chạy, lúc nào cũng tất bật, khẩn trương chẳng được nghỉ ngơi. Khi hầu hết bệnh nhân đã say giấc, họ vẫn thức, vẫn lặng lẽ làm việc, vẫn tiếp nhận những ca mới nhập viện trong đêm. Ấy vậy mà, mỗi khi có nhóm bệnh nhân xuất viện, những chiến sĩ áo trắng đó lại nói cười vui vẻ, vẫy tay chúc mừng bệnh nhân. Ai cũng rạng ngời, tươi vui, phấn khởi. Những lúc ấy, tôi nhìn qua cửa sổ và dần dần thay đổi suy nghĩ, cảm nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn với cái nhìn lạc quan, tích cực và tin tưởng.
 |
Nhân viên y tế lấy mẫu xét nghiệm Covid-19 cho bà con trong khu vực phong tỏa phường Nguyễn Du, thành phố Hà Tĩnh. Ảnh minh họa: Ngọc Thăng |
Từ đó, tôi tự điều chỉnh bản thân, cố gắng ăn uống, thư giãn và đi lại trong phòng như một biện pháp thể dục tăng cường sức khỏe. Tôi tự nhủ lòng mình cứ thản nhiên, chẳng cần lo nghĩ, phải tin vào các bác sĩ. Họ đã chữa cho bao người khỏi bệnh nên mình chắc chắn cũng sẽ vượt qua. Đó cũng là một cách trả ơn những người thầy thuốc. Suy nghĩ tích cực khiến tôi thấy nhẹ lòng, không âu lo, tự động viên mình cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa...
Tuổi già thích vui vầy bên con cháu, nhưng ở trong bệnh viện phải bảo đảm an toàn, hạn chế tối đa người thăm nom, tiếp xúc. Trước khi vào viện, cô con gái nhét vào túi tôi chiếc điện thoại để liên lạc với gia đình. Vậy là lúc nào nhớ tụi nhỏ, tôi liền gọi điện để nghe giọng nói bi bô của chúng. Những câu hỏi hồn nhiên, ngây thơ của mấy đứa cháu đã tiếp thêm sức mạnh, làm tôi như khỏe hẳn ra.
Hằng ngày, tôi dậy sớm, ra cửa phòng đứng hít thở, ngắm nhìn cây cảnh trong khuôn viên bệnh viện. Đúng là bàn tay bộ đội ta khéo thật, họ tự cắt tỉa, uốn, ghép những bồn hoa, chậu cảnh rất sinh động, đẹp mắt.
Ngày thứ 10 tại bệnh viện, tôi có kết quả xét nghiệm âm tính lần 1. Khỏi phải nói, tôi vui mừng đến mức nào, nhưng cũng tự thấy mấy ngày nay các triệu chứng giảm hẳn, hầu như không còn ho, không đau đầu hoặc sốt. Dù vậy, tôi vẫn phải đợi xét nghiệm lần nữa...
Chiều nay, ngày thứ 13 nằm viện, bác sĩ thông báo sáng mai tôi được xuất viện sau 2 lần xét nghiệm bằng phương pháp RT-PCR cho kết quả âm tính. Vậy là tôi đã chiến thắng bạo bệnh nhờ sự tận tâm của các bác sĩ, nhân viên y và tinh thần lạc quan, tin tưởng. 14 ngày trong bệnh viện, tôi nghiệm ra một điều thật bổ ích: Sự lạc quan, tin tưởng và những suy nghĩ tích cực sẽ góp phần đẩy lùi bệnh tật ngay cả trong thời điểm ngặt nghèo, nguy nan.
LÊ THỊ RẢNH (xã Phước Kiển, huyện Nhà Bè, TP Hồ Chí Minh)
Các bài viết cộng tác với Chuyên mục "Covid-19 - Nhật ký đối mặt" xin gửi về địa chỉ email: kinhte@qdnd.vn và dientu@qdnd.vn. |