13 giờ ngày 13-7, khu chợ gần nhà bị phong tỏa vì có trường hợp dương tính với SARS-CoV-2. Biết mình vừa tác nghiệp tại đó và tiếp xúc với đối tượng nghi nhiễm khi công việc còn đang dang dở, tôi có vài phút bàng hoàng. Với kế hoạch tin, bài còn đang dang dở, tôi quyết định bình tĩnh ngồi viết cho xong, bất giác đeo khẩu trang lên dù đang ngồi một mình trong phòng.
Ngày 14-7, khu vực nhà ở và các nơi lân cận đều bị phong tỏa. Lực lượng y tế nhanh chóng làm xét nghiệm cho người dân. Như có dự cảm, tôi soạn sẵn tư liệu, gói ghém đồ đạc, sắp xếp việc nhà! Lòng chỉ còn những mối lo về mẹ và con trai nhỏ. 14 giờ 30, chính thức biết mình là F1, tôi gõ nhanh những dòng vắn tắt báo cấp trên. Gọi điện thoại cho chị bạn làm việc tại Trung tâm Kiểm soát bệnh tật, nghe giọng tôi giòn giã, chị cũng cười xòa: “Thế cô phóng viên đến và tiếp xúc F0 nào? Rồi, chuẩn bị đồ đạc đi, tối chị rước”.
Ngay sau đó, những tin nhắn, cuộc gọi dồn dập hỏi thăm, an ủi! Tôi chân thành cảm ơn những tình cảm mọi người dành cho mình. Mừng là nhiều ngày qua không tiếp xúc bất kỳ ai, trừ gia đình mình.
Vốn “chân đi” nên việc xa nhà không còn quá xa lạ với tôi. Cậu con trai 9 tháng tuổi cũng được bố mẹ rèn cho tính tự lập thế nên chuyện xa mẹ cũng rất đổi bình thường. 7 giờ trạm y tế gọi điện thoại 15 phút nữa đến đón. Tin rằng mọi chuyện sẽ ổn nên tâm thế tôi đã sẵn sàng cho 21 ngày "nghỉ dưỡng". Thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ và đôi tay giơ ra đòi mẹ bế của cậu con trai, tôi không thể kìm được nước mắt. Chuyến đi công tác dài nhất của mẹ 21 ngày. Thèm lắm một cái ôm thật chặt, một nụ hôn âu yếm lên đôi gò má bé bỏng của con...
Lên xe cứu thương, gặp cả nhà chị ở cạnh xóm cũng đang khóc thút thít. Nhà chị gồm 4 người, bà mẹ ngoài 60 vừa đi viện về, người gầy còm mà bộ đồ bảo hộ dày cộp cũng không thể che đi được. Bà đi không được, chân run run, phải 2 người dìu. Có cả bé trai mới hơn 1 tuổi, là cháu chắt ở cùng nhà, được mẹ ẵm trên tay, bé không biết gì cứ mải nghịch bộ đồ bảo hộ của mẹ rồi cười thích thú. Nhà có con nhỏ nên xe cứu thương nhanh chóng biến thành cửa hàng tiện ích với đầy ắp đồ nào tã sữa, quạt máy,… Chợt thấy thương bà, thương bé, thương cả nhà và cảm thấy mình còn may mắn biết bao nhiêu!
Ngồi xe chừng 30 phút cuối cùng cũng đến khu cách ly tập trung. Khệ nệ kéo va li lên tầng 3 trong bộ đồ bảo hộ, tôi tưởng chừng bao nhiêu mồ hôi và mỡ trong người như được dịp tuôn ra. Trước mặt tôi là căn phòng thoáng mát có sẵn dụng cụ cần thiết và đây là lần đầu tiên “có người lo cơm nước” sẵn cho như thế. Tôi nghĩ thầm chắc là mình sẽ rảnh rỗi lắm đây! Đời phóng viên nhiều năm, từng lăn lộn biên giới, biển đảo thì phòng cách ly này “còn tốt chán”. Tôi ngủ một giấc ngon lành, sau một đêm vất vả với đủ loại cảm xúc. Nỗi lo lớn nhất của tôi vẫn là con trai F2 của mình ở nhà. Nhớ mẹ nhiều nhưng hãy khỏe mạnh, chăm ngoan con nhé!
 |
Tác nghiệp tại khu cách ly Trung đoàn Bộ binh 932, Bộ CHQS TP Cần Thơ |
Sáng bị đánh thức bởi tiếng ồn của những phòng cách ly “hàng xóm”, bỗng nhớ thời sinh viên đến lạ. Gần 7 giờ được đo nhiệt độ và khi cái bụng cảm thấy đói meo thì hộp bánh canh được mang tới, ngon lạ lùng. Không biết do đói hay do bánh canh ngon thật. Những suất cơm của những ngày sau đó cũng sạch sẽ, tươm tất và đủ dinh dưỡng với thịt, rau củ quả,... Nó được chuẩn bị từ những người hùng với bộ đồ bảo hộ che bộ quần áo mồ hôi ướt sũng bên trong. Khi thì giao cơm, khi thì giao nước, những thùng nước 21 lít cho mỗi phòng đôi ngày phải thay thùng khác. Còn mấy bận giao đồ người nhà gửi vào. Vất vả và nguy hiểm!
Ăn sáng, cơm trưa loay hoay lại đến cơm chiều, quả thật với cái chân hay đi nay phải bó gối ngồi yên một chỗ không mấy dễ chịu đối với tôi. Rảnh chân tay, nhàn đầu óc, tôi lại lướt mạng xem tin tức và nắm bắt hơi thở cuộc sống thông qua “anh người yêu” của mình.
Lướt một vòng các trang web, facebook... thông tin về tình hình dịch Covid-19 ngập tràn. Bên cạnh những nghĩa cử cao đẹp của toàn dân “dìu nhau” qua khó khăn của đại dịch thì trên mạng xã hội cũng xuất hiện không ít những lời phàn nàn, ca thán về những khó khăn sắp tới; về công tác phòng, chống dịch của chính quyền các cấp. Chưa bao giờ mạng xã hội lại có “quyền lực” như lúc này, khi mà mọi người giờ đây chỉ có thể gặp nhau, trao đổi, chia sẻ qua chiếc smartphone. Vì thế mà mỗi người như dễ tổn thương hơn, bực bội hơn trước những thông tin nào đó, dù chưa được kiểm chứng độ chính xác về tình hình dịch bệnh.
Vẫn biết đợt dịch thứ 4 này với virus biến chủng mới, lây lan nhanh; cùng việc chúng ta xét nghiệm trên diện rộng nên sẽ phát hiện nhiều hơn những ca dương tính trong cộng đồng. Nhưng nhiều người không quan tâm, cứ nhìn vào các con số lạnh lùng mỗi ngày mà phán xét về công tác phòng, chống dịch của chính quyền và bi quan, tuyệt vọng mà quên đi những nỗ lực của cả hệ thống chính trị đang ngày đêm gồng mình chống dịch; quên đi biết bao nghĩa cử đáng trân quý, biết bao chuyện đời đẹp như mơ trong giai đoạn khó khăn này.
 |
“Những người hùng” trong bộ áo bảo hộ xanh hằng ngày chăm lo cho công dân cách ly |
Đến thời điểm này có thể nói, phòng, chống dịch Covid-19 thật sự là một trận chiến ác liệt và để chiến thắng, để cuộc sống trở lại bình thường, mỗi người dân phải là một chiến sĩ, mỗi gia đình, khu phố phải là một pháo đài phòng, chống dịch. Và khi chưa thể làm được những việc lớn lao, chúng ta hãy an yên ở nhà, tuân thủ khuyến cáo 5K của Bộ Y tế và hãy lan tỏa những năng lượng tích cực, truyền tải thông điệp yêu thương để gắn kết mọi người, tạo nên sức mạnh tổng hợp, góp phần cùng chính quyền đẩy lùi đại dịch. Lịch sử cách mạng Việt Nam đã khẳng định sức mạnh của lòng dân trong mọi cuộc chiến và trong trận chiến này cũng thế.
Hãy bớt những than phiền và thêm chút yêu thương, lan tỏa những câu chuyện đẹp trên mạng xã hội để trong những ngày giãn cách, mỗi sớm thức dậy lên mạng, chúng ta thấy nhiều hơn những thông điệp tích cực, tốt đẹp. Và đặc biệt là hãy lạc quan, tin tưởng vào quyết sách của Nhà nước, đừng quá bi quan, đừng tuyệt vọng.
Nếu chẳng may bạn là F0, F1 hay F2 thì hãy bình tĩnh chấp nhận nó và cố gắng hết mức có thể bảo vệ sức khỏe của chính mình và những người xung quanh. Bình tĩnh đối diện, không đổ lỗi và hãy dùng thời gian cách ly một cách có ý nghĩa nhất.
TRẦN THỊ THÚY AN (Phường Trà An, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ)