Lên Điện Biên giữa mùa trắng hoa ban

Pha Đin mờ sương, trập trùng đường kéo pháo

Lúa Mường Thanh mướt xanh màu áo

Huyền thoại cánh rừng "não bộ" Mường Phăng.

 

Nơi đây cha tôi từng in đậm dấu chân

Giữa cuộc trường chinh vang ngân lịch sử.

Đồi A1, khói nhang trầm lan tỏa

Ngát hương thơm nơi cậu tôi nằm.

 

Người chiến binh già chầm chậm bước chân

Thăm trận địa xưa, tìm về thời trai trẻ

Hố mắt trũng khô chiều nay nhòa lệ

Nghèn nghẹn gọi tên đồng đội năm nào.

 

Bao liệt sĩ trên mỗi mét chiến hào

Người tiếp người giật giành từng tấc đất

Hố bộc phá hình loa kèn xung trận

Vọng ngàn năm như mệnh lệnh không lời.

 

Em gái Thái duyên dáng tuổi đôi mươi

Kể bao chuyện chiến trường ngày ấy.

Hào khí năm xưa, hôm nay khơi dậy

Thôi thúc mình viết tiếp bản hùng ca.

PHẠM QUỐC TRUNG

-----------------

PHÚT LÂM CHUNG CỦA CHA TÔI !

 (Kính viếng hương hồn cha)

Chẳng có vẻ gì của người sắp đi xa

Cha ra hiệu mang chiếc hòm gỗ tới

Con luống cuống, nắp hòm bật vội

Gia tài cả đời chiu chắt đây ư?

 

Trong chiếc hòm đầy những phong thư

Cuốn sổ dày hoen màu năm tháng

(Nhật ký Điện Biên, đất trời rực sáng

Những bài thơ về đồng đội yêu thương)

 

Cất đáy hòm, những tấm huân chương

Ngày đại lễ, cha thường đeo trước ngực

Những tấm huân chương dễ gì có được

Phần máu xương, cha để lại chiến trường

 

Niềm tự hào của chị em con

Nghe cha đọc thơ về đồi A1

Về Trung đoàn 45, Đại đoàn 351

Sáng sớm xung phong, chiều chẳng quay về...

 

Con bên cha, trước phút hôn mê

Đặt vào tay cha, tấm huân chương lạnh ngắt

Hơi ấm từ bàn tay nắm chặt

Cha từ từ truyền xuống tay con

 

Tấm huân chương con lại xếp vào hòm

Đặt lên ngực cha cuốn sổ dày hoen chữ

Cha ôm chặt, không buông ra nữa

Thanh thản cười, trước phút đi xa...!

NGUYỄN THỊ HOÀNG HÒA

-------------------

ĐIỆN BIÊN PHỦ

Người Pháp nói: “Đây là một pháo đài bất khả xâm phạm”

Người Mỹ gật đầu: “Tôi không còn phải suy nghĩ về sự vững chắc này”

Và họ đã tin

“Sẽ giáng cho Việt Minh một thất bại nặng nề ở Điện Biên Phủ”

Nhưng

Như những gì chúng ta được biết

Người Pháp hỏi: “Ai phải chịu trách nhiệm về chiến lược phiêu lưu đó?”

Người Mỹ trả lời: “Ôi. Lạy Chúa”

Điện Biên Phủ là gì?

Đơn giản: Đó là nhân dân Việt Nam!

Và đơn giản hơn

“Họ-chiến-đấu-

để đuổi-chúng ta-ra khỏi nhà của họ,

nơi không phải-là nhà-của chúng ta”

Như bây giờ người Pháp nhận ra.

NGUYỄN TRỌNG VĂN