Để đến được thác Ba Ao, chúng tôi phải đi qua hồ thủy lợi Thanh Lanh-nơi điều tiết nguồn nước phục vụ tưới tiêu cho đồng ruộng. Khung cảnh trời, nước hòa quyện bủa vây. Những cánh rừng và núi đồi soi bóng xuống hồ Thanh Lanh tạo nên một bức tranh thủy mặc. Bên kia hồ là sườn núi với những vách đá cao khiến con đường lọt thỏm như đứa trẻ ngủ êm trong vòng tay mẹ. Trên chiếc xe máy, chúng tôi men theo con đường quanh co rồi tới một cánh đồng mênh mông và khu rừng rộng lớn. Những màu xanh bạt ngàn của hoa màu, cây cối và cỏ dại nối tiếp như không có điểm dừng. Phóng tầm mắt lên cao, núi liền núi trùng trùng điệp điệp như cắt ngang đường chân trời khiến chúng tôi như có cảm giác đang lạc vào cảnh “thần tiên”.
"Mẹ thiên nhiên" thử thách chúng tôi bằng những con đường gồ ghề, nhiều “ổ gà”, “ổ voi”. Chốc chốc, chiếc xe máy lại liệng trái, quẹo phải vì những hòn đá nằm lộn xộn khắp đường. Những đoạn đường lẩn quanh chen chúc, len lỏi đâm ngang rừng. Có những đoạn đường lên xuống đột ngột, rồi những mỏm đất cao hàng mét. Nếu không vững tay lái, chúng tôi có lẽ đã bị hất văng khỏi xe. Hết đường là đến suối, cứ như thế con đường đi đến thác Ba Ao giống như một trò chơi truyền hình với độ khó tăng dần đòi hỏi tính kiên trì, không ngại khó của người chơi.
Thác Ba Ao đang là địa điểm thu hút giới trẻ.
Vượt những con đường mòn, đi qua tầm 5 con suối, chúng tôi đã đến được thác Ba Ao. Thác dựng đứng nước đổ xuống trắng xóa, những tảng đá lớn như bàn thạch được mẹ thiên nhiên đặt vô tình nhưng có duyên ở chân thác là gợi ý thú vị để nghỉ ngơi hoặc tổ chức bữa tiệc nhỏ. Những dòng nước mát lành từ trên thác đổ xuống thành 3 “chiếc ao đá”, tạo nên khung cảnh nên thơ, lãng mạn. Dưới chân thác, chúng tôi tổ chức cắm trại và tận hưởng những phút giây thư giãn sau khi tốn nhiều sức trên đường đi. Tất nhiên sau một hành trình khó khăn, bụng chúng tôi như đang đánh trống liên hồi. Cả nhóm hò nhau, đứa kiếm củi, đứa lôi những túi đồ ăn mang từ nhà ra nướng. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng lửa cháy, cùng với những làn khói mang theo mùi gà nướng, ngô nướng khiến thác Ba Ao vốn yên tĩnh nay trở nên sống động, nhộn nhịp hẳn lên.
“Rừng núi dang tay nối lại biển xa/Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…”. Tiếng đàn ghi-ta, cùng giai điệu bài “Nối vòng tay lớn” cất lên khi mặt trời đã khuất bóng cũng là lúc chúng tôi được vui đùa, hòa quyện với thiên nhiên. Dưới ánh lửa trại bập bùng, chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống, học hành và ước mơ của bản thân. Bầu trời ở thác Ba Ao hôm nay sáng hơn mọi khi không chỉ bởi trăng, sao mà còn bởi lòng người đang “say” với cảnh thiên nhiên.
Bài và ảnh: CHU HƯƠNG