Đến nay, Hồng Vân đã tròn 20 năm công tác ở Báo Quân khu 5. Chị viết về đất và người Khu 5 trong hai cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc, trong chiến tranh bảo vệ biên giới Tây Nam, làm nhiệm vụ quốc tế cao cả giúp bạn Lào và Campuchia một cách chân thực, hệ thống và sâu sắc.

leftcenterrightdel
 Bìa cuốn sách “Còn mãi Khu 5”.

Thời kháng chiến chống Mỹ, cha đi chiến đấu, mới hai tháng tuổi, Hồng Vân đã phải theo mẹ “ở” hết nhà tù này đến nhà tù khác của Mỹ-ngụy. Những cảm xúc ấy đã thôi thúc chị trước tiên viết về mẹ, về ngoại (các tác phẩm: Bóng ngoại, Tấm lưng còng của mẹ); rộng hơn là về những người con thủy chung, bất khuất của Khu 5 anh hùng. Viết về hiện tại đã khó, viết về quá khứ càng không dễ vì phải ghi chép tỉ mỉ lời kể của các nhân chứng-những người phần vì tuổi cao, phần ít có thói quen ghi hồi ký, dễ nhầm lẫn sự kiện, nhân vật, mốc thời gian... Điều đó đòi hỏi người viết phải dụng công tìm đọc các sách xưa, đối chiếu nhiều nguồn tư liệu thu thập được nhằm xác minh, đưa đến bạn đọc những thông tin tin cậy nhất. Đơn cử như bài viết "Chiếc áo của má Trương" (người đã dũng cảm hy sinh để bảo vệ 3 chiến sĩ Sư đoàn 2 thoát khỏi trận càn của địch) chị bị ám ảnh và phải ấp ủ, “nuôi dưỡng” đề tài suốt mười năm trời mới “giải mã” được. Đọc những bài báo viết về Khu 5 của chị, tôi và nhiều bạn đọc rất cảm phục, hỏi vui: “Sao chị giỏi thế, viết về quá khứ mà cứ như người trong cuộc”. Như lời bộc bạch ở phần đầu cuốn sách “Hạnh phúc nào hơn thế”, nhà báo Hồng Vân tâm sự: “Tôi rất vui khi những gì mình làm được đã có sức lan tỏa và được nhiều người biết đến”.

Tôi nâng niu cuốn sách, càng đọc càng mê đất và người Khu 5. Phải chăng, “Hiểu lịch sử, hiểu thế hệ cha ông để tự nhận ra mình và có trách nhiệm với quê hương đất nước”, chính là điều Hồng Vân mong muốn và làm hết sức mình để truyền tải đến bạn đọc!

Bài và ảnh: ĐỖ THỊ NGỌC DIỆP