Emma vẫn có chút lo lắng dẫu rằng con gái Rebekka và con rể Joe không quá vội vã vì hai đứa sẽ đi về hướng bắc. Cũng dễ hiểu! Tuyết và bão tuyết thường khó dự đoán hơn cả. Hơn nữa, tâm lý của một người mẹ là thế: Lúc nào cũng lo lắng cho những đứa con của mình.
Thực ra Emma chẳng quá lo về việc lũ trẻ chuẩn bị rời đi trong điều kiện thời tiết như thế này. Cái chính là Emma cảm thấy có điều gì đó không ổn cuối tuần vừa qua. Rebekka và Joe thường rất vui vẻ mỗi khi tới chơi với vợ chồng Emma. Nhưng cuối tuần vừa qua thì khác. Hai đứa có vẻ ủ rũ và thường xuyên cáu bẳn. Đôi lúc chúng còn hơi có chút bất kính khi to tiếng ngay trước mặt vợ chồng bà. Emma cho rằng có lẽ đây là hội chứng “mệt mỏi cuối học kỳ”, hay do khó khăn về tài chính hoặc những khúc mắc khó nói sau kỳ nghỉ vừa rồi. Nhưng dù gì thì cảm giác cũng nặng nề và chẳng dễ chịu chút nào.
Sáng hôm sau, Emma và chồng-Ed-dậy sớm đi nhà thờ khi Rebekka và Joe còn đang ngủ. Khi hai vợ chồng về thì mọi việc có vẻ tiến triển tốt hơn. Hai đứa kéo nhau đi thăm mấy người quen trong phố, còn vợ chồng Emma hạ mấy thứ đồ trang trí xuống, kết thúc một mùa Giáng sinh, đón chào năm mới.
 |
Minh họa: Phạm Hà |
Khi Rebekka và Joe về thì mọi thứ đã sẵn sàng; cả hai đóng gói hành lý, chuẩn bị lên đường. Tuyết đã rơi nặng hạt hơn, nhưng cuối cùng thì hành lý cũng được chất lên xe, sẵn sàng lên đường. Khi Emma hôn tạm biệt con gái, bà vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù rõ ràng là Emma không hề lo lắng về chuyện tuyết đang rơi ngày một dày hơn.
Chào tạm biệt Rebekka và Joe xong, khi Ed quay vào nhà, Emma hỏi: “Ed à, anh có cảm thấy có điều gì đó không ổn với lũ trẻ không?”.
Ed ngả người trên chiếc ghế bành, bật kênh bóng đá quen thuộc của mình. Tỷ số đang là 10-3, đội của Ed đang dẫn trước. Ed đáp: “Em muốn nói về chuyện chúng nó cứ chủng chẳng, hằm hè với nhau? Đúng là có điều gì đó không ổn thật”.
Emma bước ra phòng khách, dọn nốt mấy thứ đồ còn sót, bảo: “Em nghĩ chúng nó đang gặp khó khăn. Giá mà em biết được chúng đang gặp khó khăn gì…”.
Trận bóng kết thúc. Ed làu bàu vì đội của ông không qua được loạt play-off, còn Emma thì vẫn lầm bầm về chuyện lũ trẻ. Rồi hai người bỗng phá lên cười, bảo nhau: “Chúng ta sao thế nhỉ? Càu nhàu như một cặp vợ chồng già nua trong viện dưỡng lão vậy!”.
Ed bảo: “Ồ, chúng ta chưa già đến vậy đâu”. Rồi hai vợ chồng chìm vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc được có nhau khi một năm mới lại đến.
Sáng hôm sau, Emma dậy muộn. Ed đã dậy và đi làm từ bao giờ. Emma pha một ly cà phê, lười biếng lần giở tờ báo buổi sáng. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang. Là Rebekka.
Emma lo lắng: “Có chuyện vì vậy con?”.
“Mẹ ơi! Con đã làm rối tung mọi việc lên rồi. Con học chuyên toán mà sao không quản lý nổi tài chính gia đình?”.
Emma hỏi: “Con nói rõ xem. Thực ra là có chuyện gì?”.
“Mọi việc quá tệ. Tụi con không trả nổi tiền nhà, không một xu nào cả. Xe cũng đang cần phải sửa, rồi lại tiền điện thoại và đủ thứ hóa đơn. Nhưng mẹ nói xem, chúng con cũng cần phải ăn nữa chứ. Có ai sống được bằng khí trời đâu? Thật là khủng hoảng”.
Emma nhẹ nhàng: “Mẹ nghĩ là bố mẹ có thể giúp…”.
“Ồ, không. Chúng con không muốn cầm tiền của bố mẹ. Bố mẹ đã lo lắng cho chúng con nhiều rồi; lại còn cho chúng con mượn xe một thời gian dài nữa chứ. Con có cách này, nhưng con cần hỏi ý kiến mẹ…”.
Rebekka im lặng một lúc lâu. Thứ đáng giá duy nhất Rebekka hiện có là chiếc váy cưới trị giá 10.000 đô-la. Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Liệu có nên?
Sau cùng, Rebekka ngập ngừng hỏi: “Mẹ à, con đang nghĩ đến chuyện bán chiếc váy cưới. Không biết có ai muốn mua nó không mẹ nhỉ? Chiếc váy cưới đã được giặt và cất giữ cẩn thận, còn rất mới và chưa hề lỗi mốt”.
“Con có thể bán được với giá 6.000 hoặc 7.000 đô-la, mẹ nghĩ vậy”.
Rebekka bảo: “Đó là thứ có giá nhất bây giờ của con. Nhẫn cưới thì không thể bán được rồi. Lỗi là ở chỗ chúng con không biết quản lý tài chính cá nhân. Chúng con đã vay và tiêu những khoản tín dụng không thuộc về mình…”.
Emma nghĩ nhanh: "Không hiểu 20 năm nữa chiếc váy cưới của Rebekka còn giúp ích được gì nữa hay không?". Bài học thì đã có, đã xảy ra và bao giờ cũng đáng lưu tâm. Ngẫm nghĩ một lúc, Emma bảo: “Nghe này con gái! Trước mắt hãy để bố mẹ lo giúp một khoản. Con cứ rao bán chiếc váy. Khi bán được, hãy gửi tiền đó vào ngân hàng để phòng trường hợp cơ nhỡ. Nghe mẹ, con cứ bán chiếc váy đi, gửi tiền vào ngân hàng và tài khoản ngân hàng đó sẽ luôn nhắc nhở các con về những gì đang phải trải qua, để các con không bao giờ rơi vào hoàn cảnh như thế này thêm một lần nào nữa”.
“Nhưng, nhưng…”.
Emma nhẹ nhàng ngắt lời: “Nghe này con gái! Chẳng dễ dàng gì khi cưới chồng mà vẫn còn đi học. Sẽ còn lâu nữa các con mới kiếm được đủ tiền để trang trải cho tất cả nhu cầu cuộc sống. Nhưng hiện tại, mẹ muốn các con hiểu và nhớ rằng các con không có tiền như khi còn ở nhà cùng bố mẹ và các con sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ mình muốn. Làm được điều đó thật không dễ, nhưng các con buộc phải làm và sẽ phải làm để ổn định cuộc sống”.
“Ôi mẹ! Nhưng con sợ mình sẽ ỷ lại khi được mẹ giúp”.
“Mẹ sẽ giúp các con khi cần. Dù đã có gia đình, con vẫn là con gái của mẹ. Nhưng ít nhất thì sự giúp đỡ của mẹ cũng sẽ không dễ dàng đến thế đâu”.
Rebekka đáp nhẹ: “Vâng!”
“Ngày mai mẹ sẽ tới. Còn bây giờ thì…”.
“Bây giờ thì sao, mẹ?”.
Emma cười, cao giọng: “CHÚC MỪNG NĂM MỚI!”.
“Vâng! Năm mới hạnh phúc và không còn âu lo!”.
Truyện ngắn của Sue Hohman (Mỹ) MAI SƠN (dịch)