Ngày thơ ấu tôi thường theo chân mẹ

Lội ra đồng, nơm bắt lũ cá rô
Vớt bông súng về nấu canh chua mẻ
Bữa cơm ngon còn ấm đến bây giờ

Rồi chiều nay trên cánh đồng thăm thẳm
Sự lặng im nhường chỗ bước quay về
Một đời ta bao nhiêu đời cỏ đắng
Để ven đường ngơ ngác dấu chân quê

Lối trải dọc trưa hè người thưa vắng
Giậu bìm leo nghiêng ngả trước hiên nhà
Soi vào cỏ tóc mẹ giờ bạc trắng
Soi vào mùa còm cõi bóng hình cha

Chiều bắt gặp lưng chừng bao sợi khói
Mà tưởng như tóc mẹ hóa bên trời
Sao đi vắng tiếng chim khô trên ngói
Có lẽ nào... sợi khói ấy lại rơi!

MAI TUYẾT

-------------

Cánh đồng mùa xuân

con lang thang trên cánh đồng mùa xuân

à ơi điệu hời ru mẹ hát

giấc mơ con lửng lơ trôi trên đường cày cuối vụ

giấc mơ vướng vào ngọn cỏ mần trầu

ngai ngái mùi hương ký ức xa xưa

 

con gội đầu cho mẹ một chiều xuân nắng dịu

rưng rưng tuổi đời chảy qua làn tóc thưa

tóc mẹ rụng dần theo tuổi con khôn lớn

từng sợi bạc màu theo ngày tháng trôi xa…

 

con lang thang trên cánh đồng mùa xuân

chân bước chơ vơ lần theo dấu hoài niệm

vấp hố buồn tháng năm hun hút

làn khói già nua đắng vị thời gian

câu ca dao ngủ vùi trong giấc mơ êm ả

con cuốc lạc bầy trĩu cánh chở hoàng hôn

 

chiều nay cánh đồng liêu xiêu giọt nước mắt

thương những chạng vạng bóng mẹ dầm mưa…

TRẦN VĂN THIÊN