Kính tặng hương hồn những chiến sĩ đại đội 3, tiểu đoàn 406 đặc công Anh hùng (Quân khu 5)
Đứng trên đỉnh căn cứ Bạc Hà xưa, mà lòng tôi bồi hồi khôn xiết bởi nơi này ngày xưa là một căn cứ lớn của địch, ở đó chỉ có súng đạn và lửa cháy sau trận đánh của đơn vị. Nhìn toàn cảnh cứ điểm, thật xúc động biết bao và không cầm được nước mắt khi những hình ảnh của quá khứ như một cuốn phim dài vô tận, làm sống lại trong tôi những kỷ niệm khó quên về một trận đánh ở chiến trường Quảng Ngãi.
…Đêm 25 rạng ngày 26 tháng 12 năm 1973. Trận đánh đúng vào ngày nhập ngũ của tôi 3 năm về trước. Đơn vị tôi có nhiệm vụ dùng lực lượng tinh nhuệ đánh vào sâu hậu phương địch để cảnh cáo lực lượng quân nguỵ Sài Gòn vi phạm Hiệp định Pa-ri, lợi dụng sơ hở của ta nống ra lấn chiếm vùng giải phóng. Khoảng 17 giờ cùng ngày, chúng tôi có mặt ở một làng nhỏ thuộc xã Tịnh Thọ, thuộc huyện Sơn Tịnh. Đội hình chiến đấu của chúng tôi cấp đại đội. Theo phương án tác chiến đại đội hình thành 3 mũi tiến công. Mũi một, mũi chủ công, do đồng chí Bằng, đại đội trưởng trực tiếp chỉ huy, đồng chí Nông Văn Kinh, người dân tộc Tày (Cao Bằng), làm mũi trưởng tiềm nhập lên căn cứ theo hướng đông bắc. Nhiệm vụ của mũi chủ công là đánh thẳng vào trung tâm chỉ huy căn cứ địch. Mũi thứ hai do đồng chí Nguyễn Văn Cừ (người Thái Bình) chỉ huy, tiềm nhập căn cứ theo hướng tây, có nhiệm vụ đánh tiêu diệt sinh lực địch ở những lô cốt phía tây cứ điểm nhằm hỗ trợ cho mũi 1 đánh vào trung tâm đồng thời chặn quân địch chi viện từ hướng Châu Ô tới. Mũi thứ ba do đồng chí Bùi Văn Xuyên, người dân tộc Mường (Hoà Bình) chỉ huy. Bên cạnh mũi trưởng là đồng chí Nguyễn Ngọc Bút, chính trị viên đại đội tiềm nhập lên cứ điểm theo hướng đông nam có nhiệm vụ đánh tiêu diệt sinh lực địch và phá huỷ trận địa pháo 105 mm của địch.
Căn cứ Bạc Hà, từng là căn cứ lữ đoàn của địch trong những năm quân Mỹ còn chiếm đóng, nằm bên cạnh quốc lộ 1, có sân bay lên thẳng dã chiến, có đường giao thông ứng cứu rất thuận lợi khi có chiến sự. Cứ điểm Núi Võ ngay sát gần đó, rất lợi hại, vừa là căn cứ án ngữ từ phía Tây và cũng là vị trí cản quân ta khi tác chiến xong rút về căn cứ. Điều chúng tôi tiên lượng đề phòng là pháo binh tầm xa ở quận lỵ Bình Sơn và quận lỵ Sơn Tịnh. Cứ điểm Bạc Hà được bao bọc bởi hơn mười hàng rào đủ loại như hàng rào lò so, hàng rào mái nhà…các loại mìn được cài khắp nơi nhằm chống xâm nhập. Trên căn cứ là Sở chỉ huy địch, có trận địa pháo 105mm gồm 4 khẩu cùng trận địa pháo 155mm và nhiều kho vũ khí đạn dược. Căn cứ được bố trí thành khu trung tâm và các lô cốt dày đặc vừa bảo vệ cứ điểm vừa bảo vệ Sở chỉ huy và bảo vệ trận đại pháo. Quân địch đóng trên căn cứ khoảng 200 tên.
Chúng tôi tiến quân rất bí mật, khoảng 1 giờ đêm thì tiềm nhập quốc lộ 1. Đêm yên tĩnh đến lạnh người. Những quả pháo sáng thỉnh thoảng được bắn lên làm sáng cả bầu trời, rất có lợi cho đội hình tiến quân nhưng cũng thật sự bất lợi khi càng gần tới đồn địch. Trên cứ điểm Núi Võ thỉnh thoảng địch la hét “Ê, Việt cộng” và kèm theo đó vài loạt súng liên thanh AR15 bắn vu vơ. Khi qua đường số 1, trinh sát tiểu đoàn rất thận trọng trải những tấm tăng ni lông lên mặt đường nhựa để khỏi để lại dấu vết. Bất ngờ, trinh sát phát hiện có tiếng chân người từ hướng quận lỵ Sơn Tịnh đi lên. Một lát sau, khi hai bóng đen đi về phía bộ đội ta đang tiềm nhập. Nhanh như cắt các trinh sát bằng động tác võ thuật đã mau lẹ quật ngã hai người đó và bịt mồm không cho kêu. Họ được trinh sát tạm giữ, chờ trận đánh kết thúc. Chúng tôi tiếp tục tiềm nhập lên cứ điểm. Lúc này đã khuya nhưng trời rất sáng do ánh đèn điện và pháo sáng. Đội hình chia thành mũi theo ba hướng tấn công. Lúc này chiếc đồng hồ có dạ quang trên tay đồng chí Nguyễn Ngọc Bút, Chính trị viên đại đội chỉ 3 giờ sáng. Trời cuối năm se lạnh. Tôi khoác thêm lên người chiếc áo lót quân phục cộc tay mang từ miền Bắc vào. Tôi và anh Bút chào nhau từ biệt trước giờ nổ súng. Chúng tôi từ từ trườn mình, người sau theo người trước, thứ tự vượt qua từng hàng rào địch. Bỗng có tiếng kêu leng keng do chiến sĩ mình không may đá phải vỏ đồ hộp của địch vất ra ngoài hàng rào. Thế là một loạt súng AR15 bắn vào đội hình, bung cả đất cát khét lẹt, nhưng không ai hề gì. Bí mật! Yên tĩnh dễ sợ. Lúc này ta và địch rất gần nhau, chúng tôi nhìn thấy lính địch đi lại trên cứ điểm, tay lăm lăm súng tiểu liên. Tổ của tôi đã đến sát hàng rào trong cùng. Đội hình được bố trí đúng như phương án dự kiến. Hai khẩu B40 đã dàn sang hai bên cách đội hình 3 mét. Bộc phá phá rào 1,2m đã được gắn vào hàng rào bùng nhùng trong cùng. Nín thở và hồi hộp chờ lệnh. Ta và địch cảm giác với tay là có thể chạm được vào nhau. Ba giờ bốn mươi lăm phút, tôi nghe tiếng truyền lệnh của đồng chí đại đội trưởng: Nổ súng! Tiếp theo là tiếng bộc phá 1,2m nổ ầm, phá bung hàng rào bùng nhùng dọn đường cho ta tiến công. Đồng thời là tiếng nổ ầm đanh của hoả lực B40 phá tan 2 lô cốt đầu cầu. Chúng tôi theo hướng tấn công cùng đồng chí mũi trưởng nhảy lên và nhanh chóng nổ bộc phá, thủ pháo vào các lô cốt địch. Tôi còn nghe rõ tiếng kêu ú ớ của những tên địch bị thủ pháo của ta đánh trúng. Tôi cùng đồng chí Đào Hồng Hạnh (quê Lục Nam, Bắc Giang) vừa đánh địch trong các lô cốt dọc đường vừa tiến thẳng vào Sở chỉ huy địch. Trận chiến đấu diễn ra ác liệt. Tiếng súng các loại nổ chát chúa. Tiếng bộc phá nổ lụp bụp trong các lô cốt ngầm. Địch đã kịp phản ứng, lúc này pháo sáng từ quận lỵ Bình Sơn bắn lên sáng trưng, cùng với những tiếng nổ ầm ầm của pháo tầm xa. Nhanh như chớp, tôi và đồng chí Hạnh đã vào tới lô cốt trung tâm. Tôi đánh liền 2 quả bộc phá. Tiếng la hét do bị sức ép và những tiếng la thất thanh. Sau đó, chúng tôi nghe rõ tiếng của tên lính thông tin gọi bộ đàm cho chỉ huy. Tôi đánh một quả bộc phá lớn 0,6m vào lô cốt. Hạnh cũng bồi tiếp. Im bặt! Bên trong lửa cháy sáng. Bên ngoài lô cốt, chiếc xe vận tải GMC của địch cháy sáng trùm lên căn cứ. Tôi và Hạnh quay sang đánh pháo 155mm của địch. Nhưng do thiếu kinh nghiệm đánh pháo nên đã không phá huỷ triệt để.
Đang trao đổi chớp nhoáng với nhau, bất ngờ có tiếng lựu đạn US nổ chớp nhoàng trước mặt, cả tôi và Hạnh đều bị thương. Chúng tôi băng bó tạm cho nhau và tiếp tục chiến đấu. Bên cạnh, đồng đội của tôi từ hai hướng bên cũng tấn công mạnh vào những mục tiêu đã được phân công. Mũi 1 của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, diệt gọn và phá huỷ lô cốt trung tâm cùng Sở chỉ huy địch. Đáng buồn là đồng chí Nông Văn Kinh, mũi trưởng đã hy sinh. Ở phía mũi 3, địch phản ứng mạnh. Súng các loại bắn rất rát về phiá chúng tôi. Sau khi ra ngoài tôi mới được biết mũi 3 không hoàn thành nhiệm vụ do bộc phá 1,2m phá rào đã không nổ. Đồng chí Nguyễn Ngọc Bút, Chính trị viên đại đội và đồng chí Bùi Văn Xuyên, mũi trưởng cùng một số chiến sĩ đã bươn qua hàng rào tiến vào căn cứ đánh địch nhưng do tương quan lực lượng giữa ta và địch, hơn nữa địch lợi thế ở trên cao, nên một số đồng đội của chúng tôi đã hy sinh ngay bên cạnh trận địa pháo 105 của địch. Mũi tấn công thứ hai cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả trận đánh, đơn vị tôi đã tiêu diệt hơn 100 tên địch, phá huỷ trận địa pháo của địch. Phía ta, trận này...mất hơn chục đồng chí hy sinh. |
Thế mà đã gần 30 năm kể từ ngày đó. Mái đầu chúng tôi, những thanh niên miền Bắc trẻ trung mới mười tám, đôi mươi ngày nào nay đã điểm bạc. Câu chuyện của gần 30 năm mà cứ ngỡ hôm nào. Đồng đội của tôi người còn, người mãi mãi nằm lại trên đất Quảng Ngãi kiên cường. Chúng tôi, những người còn sống, luôn luôn tự nhủ với lòng mình là sống sao cho xứng với một quá khứ hào hùng của dân tộc. Chúng tôi cũng thầm hứa với anh linh các liệt sĩ không bao giờ quên ơn các anh, mãi mãi xứng đáng với công lao và máu xương của các anh đã đổ xuống, quyết tâm
xây dựng một tương lai tươi đẹp hơn.
Nguyến Đức Vân