- Báo cáo Thủ trưởng, theo lệnh của đồng chí tôi đã tìm mua được loại vở ghi cho bộ đội sử dụng trong mùa huấn luyện năm nay với đầy đủ các tiêu chí bìa cứng, giấy đẹp, bảo đảm chất lượng...
- Đồng chí có thể đưa cho tôi xem vài cuốn được không?-Trung đoàn trưởng Toản yêu cầu.
Thượng úy Ngọc nhanh tay lấy ngay tập vở đưa cho chỉ huy, miệng không ngớt lời “quảng cáo” cho sản phẩm của mình: "Báo cáo thủ trưởng, tôi đã đi tham khảo ở hầu hết các hiệu sách trên thị trấn và quyết định chọn loại vở này. Bảo đảm hình thức thống nhất, chất liệu bền đẹp, giá cả phù hợp, đáp ứng điều kiện học tập của bộ đội ở mọi lúc, mọi nơi. Thủ trưởng nhìn xem, trên bìa còn có hình ảnh mấy người mẫu khá bắt mắt".
Cầm tập vở, lật qua lật lại một hồi, Trung tá Toản tỏ ý không hài lòng. Chờ cho cấp dưới "quảng cáo" xong, anh cầm cuốn vở lên rồi phân tích: "Số vở này đẹp mà chưa đẹp, chưa đúng với yêu cầu. Vở ghi của bộ đội cần nhất là sự chính quy, thống nhất, chất lượng bền đẹp, chứ không phải hình thức màu mè. Trên bìa của những cuốn vở kia lại còn có hình mấy người mẫu đứng tạo dáng như vậy liệu có phù hợp với nội dung học tập, ghi chép trong đó không? Chưa kể các chiến sĩ tuổi trẻ, hiếu kỳ chỉ mải nhìn ngắm mấy người mẫu đó thì liệu có tập trung học tập được không?".
Nghe cấp trên nói đến đây, Thượng úy Ngọc đã nhận ra sự chủ quan, đơn giản trong nhận thức của mình, liền xin lỗi chỉ huy cho đi mua lại. Trung tá Toản nói: "Quân đội ta đẹp ở sự thống nhất. Sự thống nhất đó phải bắt đầu từ những việc nhỏ như cuốn vở ghi của bộ đội. Việc này ở các nhà trường quân đội đã thực hiện, đơn vị cũng không thể làm qua loa. Đồng chí đem số vở này ra đổi loại khác, chọn lấy loại vở có bìa trình bày chân phương, hình thức phù hợp. Nếu thống nhất in được tên đơn vị trên đó thì càng tốt...".
Chuyện xảy ra đã lâu nhưng đến giờ, Ngọc vẫn nhớ như in bài học năm đó. Chuyện tưởng nhỏ mà không nhỏ, đòi hỏi trong mỗi việc làm, người chỉ huy phải sâu sát, tỉ mỉ, không chủ quan, đơn giản.
VŨ HOÀNG ÂN