QĐND - Căn nhà nhỏ ở số 11/10 khu Đồi Thông tin, phường 8, TP Đà Lạt giống như tổ yến bám vào vách đá. Phía sau là đồi cao, phía trước là thung lũng sâu và rộng, căn nhà càng chênh vênh và có phần heo hút. Trong căn nhà ấy, có một người vợ trẻ và cô con gái bé bỏng đang ngóng đợi người chồng, người cha của họ là Thiếu úy QNCN Lê Quốc Đạt, hiện công tác tại quần đảo Trường Sa hứa sẽ về ăn Tết cùng gia đình.
Chưa gặp đã yêu
Dù đã thành vợ chồng 5 năm nay, nhưng mỗi khi nhắc lại chuyện tình thuở ban đầu, chị Lê Thị Minh vẫn đỏ bừng nét mặt. Đầu năm 2005, chị Minh từ Thanh Hóa vào Đà Lạt làm nhân viên tại một khách sạn. Một lần điện thoại cho người quen, Minh bấm số “gọi nhầm” vào máy điện thoại của "chú" bộ đội hải quân có tên là Đạt. Dù chỉ là cuộc gọi nhầm, nhưng nghe giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự của cô gái ở đầu dây bên kia, anh bộ đội hải quân quanh năm chỉ biết làm bạn với nắng gió và sóng biển bỗng bồi hồi, xao xuyến. Anh quyết định lưu số điện thoại và gửi tin nhắn làm quen.
Một thời gian quen nhau, Minh nhận thấy ở chàng lính biển có lối nói chuyện rất duyên và lôi cuốn. Đạt vừa có khiếu hài hước, vừa sâu sắc, chững chạc, lại đằm thắm. Những ngại ngùng ban đầu rồi qua đi, họ nhanh chóng trở thành bạn thân. Cuối năm đó, Đạt hứa sẽ lên Đà Lạt thăm Minh nhưng rồi lời hẹn không thực hiện được vì anh phải ra Trường Sa công tác. Lúc đó ở Trường Sa chưa có sóng điện thoại nên họ giữ mối liên lạc bằng thư. Những lá thư của cô gái ở thành phố Đà Lạt dù đến tay Đạt khá muộn nhưng cũng mang tới cho anh niềm vui lớn; giúp anh vơi nỗi nhớ đất liền. Với Minh, do công việc khá bận rộn, ít có thời gian giao du bạn bè, lại sống xa gia đình, nên những lá thư của Đạt cũng đem đến cho cô không ít niềm vui sau mỗi ngày làm việc.
 |
|
Lê Thị Minh cùng con gái Lê Ngọc Như Quỳnh.
|
Tháng 6-2007, Minh nhận được một lá thư dài, trong thư Đạt viết: "... Đây là sự cộng dồn rất nhiều nỗi nhớ trong những ngày xa cách; là quyết định cuối cùng sau rất nhiều lần đắn đo, suy nghĩ; là tất cả sự chân thành và niềm hy vọng. Đạt muốn nói rằng: Đạt yêu Minh ...".
Dù đã dành cho Đạt nhiều thiện cảm nhưng khi nhận được lời tỏ tình, Minh vô cùng bối rối. “Trái tim em mách bảo đã yêu, nhưng lý trí vẫn còn níu kéo. Bởi làm sao có thể yêu một người chưa hề biết mặt. Nhưng từ chối tình yêu của Đạt thì hình như điều này không trung thực với chính trái tim mình” - Minh bộc bạch.
Tháng 7-2008, Đạt về nghỉ phép, việc đầu tiên là đón xe lên Đà Lạt tìm Minh. Họ hẹn sẽ gặp nhau tại quảng trường thành phố. Khi Đạt bước xuống xe, từ xa, Minh đã nhận ra anh, người lính mặc bộ quần áo hải quân màu trắng, làn da rám nắng, ánh mắt sáng và nụ cười thật hiền. Thật đúng như những gì Minh vẫn thường hình dung về anh. Rồi điều gì đến cũng đã đến. Ngày 21-12-2008, một đám cưới giản dị, đầm ấm giữa anh bộ đội hải quân và cô nhân viên khách sạn diễn ra tại Đà Lạt - thành phố của tình yêu.
Tình yêu sẽ vượt qua mọi gian nan
Cưới vợ xong, Đạt trở về công tác tại Lữ đoàn 146, Vùng 4 Hải quân. Thời gian bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng họ luôn hạnh phúc. Tuyệt vời hơn vào tháng 7-2009, khi cô con gái đầu lòng Lê Ngọc Như Quỳnh chào đời.
Tháng 11-2009, Đạt lại ra công tác tại Trường Sa, với Minh đó cũng là thời điểm bắt đầu nhiều khó khăn vất vả. Khi con được 3 tháng tuổi, Minh phát hiện sức khỏe cháu ngày càng yếu. “Khi đi khám, bác sĩ bảo con em có vấn đề về đường ruột, ở Đà Lạt không chữa được. Em phải bế con vào TP Hồ Chí Minh. Ở đây bác sĩ cho biết cháu bị bệnh "rò trực tràng", cần phải có chế độ chăm sóc đặc biệt và đợi một thời gian mới có thể mổ” - Minh cho biết.
Trở về Đà Lạt, Minh chạy vạy vay tiền từ người thân, bạn bè và tranh thủ đi làm thêm vào ngày nghỉ để có tiền chữa bệnh cho con. Cuối tháng 12-2009, Minh đưa con trở lại TP Hồ Chí Minh nhập viện. Đạt ở xa dù rất lo lắng cho vợ con, nhưng anh cũng chỉ có thể gọi điện động viên, thăm hỏi. Mỗi lần như thế, Minh đều động viên Đạt: “Anh cứ yên tâm cố gắng công tác tốt, ở nhà em đã thu xếp ổn thỏa rồi”.
Dù được phẫu thuật và điều trị nhưng bệnh tình của cháu không thuyên giảm. Bác sĩ khuyên đưa cháu về nhà chăm sóc chờ tiếp tục mổ lần thứ hai. Tháng 1-2011, Đạt được về phép, vợ chồng đưa con ra Bệnh viện Việt-Đức (Hà Nội). “Qua hai lần phẫu thuật và điều trị, bệnh tình của cháu đã giảm. Tuy nhiên, do căn bệnh khá phức tạp nên bác sĩ bảo cần phải tiếp tục điều trị và phẫu thuật, vậy mà hai năm rồi em vẫn chưa đưa con ra Hà Nội được vì chi phí cho mỗi đợt điều trị tốn khoảng 40 triệu đồng. Một khoản tiền khá lớn đối với hoàn cảnh của chúng em” - Minh ngậm ngùi...
Câu chuyện giữa Minh và tôi bị ngắt quãng vì Đạt gọi điện từ đảo Sinh Tồn về cho vợ. Tiếng Đạt hòa cùng sóng biển: “Xuân này anh sẽ về ăn Tết với hai mẹ con. Qua năm mới, chúng mình sẽ đưa con đi Hà Nội, dù khó khăn tới đâu cũng quyết tâm chữa cho con. Anh sẽ thu xếp, em yên tâm, mọi khó khăn rồi sẽ qua. Con gái ở nhà ngoan, bố về sẽ có quà...”. Ở đầu dây bên này, Minh không giấu nổi vẻ xúc động, cô ôm chặt con vào lòng, miệng cười mà nước mắt cứ trào ra...
Bài và ảnh: VŨ ĐÌNH ĐÔNG