QĐND Online - Đó là cái tên chung của họ, bởi gắn với nghề buôn bán nhỏ, cọc cạch xe đạp, chật vật xe máy cà tàng từ khắp hang cùng ngõ hẻm phố thị tới khắp những miền đồng quê khó nghèo, hay những vùng biên viễn xa xôi. Họ chính là những người giúp cho hàng hóa đến được khắp mọi nơi…
Lang thang nơi vùng khó…
4 giờ 30 sáng, khi hạt mưa còn nặng trên cao nguyên Pleiku, chị Vũ Thị Huệ, 38 tuổi ở Nghĩa Hưng, Chư Păh, Gia Lai, đã sẵn sàng một chuyến bán hàng tại những xã vùng sâu, vùng xa của huyện. Trong hai chiếc sọt của chị chất đầy cá khô, rau quả, gia vị... Hàng hóa đó được chị mang vào các xã Đăk Tơ Ve, Hà Tây, Đắk Sơ Mây…, những xã thuộc diện vô cùng khó khăn của tỉnh, để bán lại cho người dân địa phương.
Quàng vội tấm áo mưa đã bạc màu vì những chuyến đi giữa mùa mưa Tây Nguyên, chị cho biết: “Bà con trong đó còn nghèo lắm, lấy tiền đâu mà mua những thứ hàng cao cấp như ngoài phố! Mình mang vào bán cho bà con những thứ thật cần thiết như con cá khô, mắm muối, một vài loại thuốc thông dụng…để bà con dùng thôi! Lời lãi cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng bà con quý vì mình bán rẻ, lại biết bà con thiếu thốn những gì nên mang vào!”.
 |
“Quầy hàng hai sọt” của chị Huệ đến vùng sâu.
|
Đối với người dân ở khu vực thành phố, miền xuôi, vùng đồng bằng muốn có thực phẩm tươi sống để tiêu dùng hàng ngày là chuyện không khó. Thế nhưng, đối với người dân vùng sâu vùng xa và các đồn biên phòng, mong muốn ấy không hề dễ dàng gì. Ngày ngày, họ trông chờ vào sọt hàng của những người thương lái đường trường, mà họ thường tự nhận mình là "dân hai sọt” mang đến mà thôi. Chiếc xe máy cà tàng chở hai sọt hàng nặng trên một tạ thường là rau quả, thịt cá, mắm muối, gạo, dầu...và không bao giờ thiếu bơm, keo, đồ vá săm,…
Chị Bùi Thị Nhàn, nhà ở thôn 1, xã Chư Hrông, TP Pleiku, gắn bó với 2 sọt hàng gần 15 năm nay. Đã qua tuổi 50, nhưng chị vẫn làm nghề vất vả này. Thức dậy từ 2 giờ sáng đến chợ đêm Pleiku mua hàng hóa vật dụng rồi chất tất cả lên xe, chị Nhàn chở đến những thôn làng xa xôi của huyện Đức Cơ bán lại cho đồng bào, các đồn biên phòng gần cửa khẩu Đức Cơ.
Chị Nhàn chia sẻ: “Cái nghề hai sọt này xem chừng vất vả lắm! Được cái vui! Mỗi sáng vào đến buôn làng, bà con đồng bào đổ ra bên cạnh mình tay mua hàng, miệng hỏi thăm tình hình nhà cửa, phố thị, chuyện đường xá, có khi có của ngon vật lạ họ lại mang ra đổi. Họ thương và quý vì mình thật thà, quan tâm đến họ…” Ngoài hàng hóa chở đến, chị Nhàn còn mang lại những câu chuyện vui, hài hước, những thông tin mới kịp thời cho những người dân, người lính vùng sâu.
Và những vui buồn với nghề
Đối với những người “dân hai sọt” đường trường như chị Huệ, chị Nhàn thì thường giấc ngủ ít khi được trọn vẹn, bởi luôn thấp thỏm sợ muộn giờ, hết những thứ hàng hóa cần thiết.
Chị Huệ kể: “Làm nghề này cũng vất vả, nguy hiểm lắm. Hàng hóa chở trên xe thì nhiều, những lúc ngã xe hàng hóa đổ vung vãi ra đường, nhất là vào thời điểm mùa mưa như bây giờ. Khi đi qua đoạn đường vắng lại lo gặp kẻ xấu. Chuyện xe hư hỏng giữa đường là thường…”. Để đề phòng bất trắc, trong hành trang của các chị luôn kèm theo những đồ dùng phòng thủ như: dao, gậy, có cả những bộ đồ sửa xe gọn nhẹ và hầu như chị em nào cũng biết tự sửa xe
Chị Nguyễn Thị Bảo ở thôn Ia Tiêm, Chư Prông tâm sự: “Lúc mới làm gia đình ai cũng phản đối. Làm nghề này thân gái dặm trường vất vả lắm, nhưng nghề nào chẳng có sự vất vả riêng, theo mãi rồi cũng quen. Hơn 10 năm nay, tôi đã chạy xe trên hàng nghìn cây số, đó là niềm vui mà chỉ có người làm công việc này mới cảm nhận hết được.”
Dù sức khỏe không bằng nam giới, thu nhập cũng không cao và lại ẩn chứa nhiều hiểm nguy, nhưng những người như chị Huệ, chị Nhàn, chị Bảo và biết bao nhiêu người phụ nữ là nghề “hai sọt” trên cả nước đều bộ phận giúp hàng hóa có thể tới được mọi miền tổ quốc.
Bài và ảnh: Bùi Hữu Cường