Kỳ 3: Những hành vi và việc làm của “đạo Vàng Chứ”
“Đạo Vàng Chứ” xâm nhập vào đồng bào Mông, không những làm mất đi những nét văn hóa truyền thống mà còn đưa đến sự mất đoàn kết ngay trong tộc người này. Sự phân biệt giữa người theo đạo và người không theo đạo đã gây nên sự mất đoàn kết nặng nề ngay trong mỗi gia đình, mỗi bản của đồng bào Mông. Trong các bản theo “đạo Vàng Chứ”, một số chính sách của Đảng, Nhà nước hỗ trợ đối với đồng bào dân tộc không được triển khai thực hiện. Tình hình an ninh xã hội có chiều hướng phức tạp và luôn là điểm nóng về an ninh trật tự xã hội.
Phá vỡ truyền thống cộng đồng…
Người Mông vốn có truyền thống cố kết cộng đồng rất cao. Dù người Mông ở đâu, nếu có chung họ là anh em. Chính sự đoàn kết ấy đã giúp người Mông vượt qua được bao thăng trầm vất vả, cơ cực cũng như đói khổ. Trong điều kiện canh tác phải nói là vất vả nhất trong số các dân tộc khác, nhưng dù khó khăn đến đâu, dù vất vả đến đâu, người Mông cũng vượt qua và phát triển chính là dựa vào sự đùm bọc cưu mang của cả cộng đồng dân tộc. Nhưng từ khi có “đạo Vàng Chứ” xâm nhập, tính cố kết cộng đồng và sự đoàn kết thương yêu trong đồng bào dân tộc Mông bị chia rẽ, gây mất đoàn kết trầm trọng. Những sự chia rẽ ấy đều bắt nguồn từ những giáo lý và những quy định của “đạo Vàng Chứ” trói buộc.
Khi trao đổi với những người theo “đạo Vàng Chứ”, chúng tôi được biết, những người theo đạo Vàng Chứ đều phải nghỉ làm nương vào các ngày thứ 5, thứ bẩy và chủ nhật để đến “nhà nguyện” mà thực chất là một nhà dân cho mượn địa điểm để cho những người tự phong là “trưởng đạo” giảng đạo. Anh Vừ Sáy Chư, người của bản Cà Là Pá cho biết, mỗi tuần đi đến các “nhà nguyện” như thế, nếu ai khá giả, có chút “của ăn của để gọi là” phải đóng góp 10 nghìn đồng. Nếu ai không có thì đóng 5 nghìn, 4 nghìn hoặc 2 nghìn cũng được. Nhưng dẫu ít hay nhiều đều phải đóng góp. Số tiền mà những người tự phong là “trưởng đạo” thu được từ những đóng góp đó để làm gì thì anh Vừ Sáy Chư cũng không biết. Theo anh Chư, hình như để cho những người này có tiền mua vé xe đi xuống Hà Nội, mua tài liệu về “đạo Vàng Chứ” thì phải. Và tất nhiên, số tiền thu được ấy chi tiêu, mua sắm hay làm gì thì không ai biết và không bao giờ được “kinh tế công khai”.
 |
Trong “lễ cầu nguyện” ở nhà ông Giàng Sáo Chẩn. |
Khi được hỏi, nếu không theo đạo có được không? Ngay trưởng bản Cà Là Pá, Giàng A Hội lắc đầu ngán ngẩm bảo: Không theo đạo cũng được nhưng khổ lắm. Ai đã theo rồi mà nay không theo nữa, tự ý bỏ thì những người tự phong “trưởng đạo” bảo mọi người theo đạo trong bản không giúp đỡ cho nữa. Mượn cái cày, cái cuốc cũng không được đâu. Người Mông di cư từ nơi khác đến, có biết bao nhiêu khó khăn cần sự giúp đỡ của cộng đồng. Họ cô lập mình thì chẳng làm được gì đâu. Theo rồi là không thể bỏ được.
Anh Vừ Sáy Chư khi nghe trưởng bản Giàng A Hội nói thế cũng xác nhận và tâm sự: Không theo đã khổ mà theo rồi bỏ thì còn khổ hơn. Không bỏ được đâu. Họ (ý nói những người tự phong “trưởng đạo”) xui mọi người không giúp đỡ, không cho mượn đất để trồng cây lúa, cây ngô, xua đuổi như con ma rừng, con cú, con cáo thì còn biết đi đâu. Nơi ở cũ đã bán rồi. Hết tiền rồi. Về làm sao được. Phải nghe theo thôi.
Ngừng ngắn rồi anh Vừ Sáy Chư thở dài, kể: Như trưởng bản Giàng A Hội đấy. Vì trưởng bản không theo đạo. Có việc bàn với dân về mùa vụ sản xuất, phổ biến chính sách đối với đồng bào dân tộc của Đảng, Nhà nước mà mọi người có nghe đâu. Bảo đến thì có đến nhưng không vào, chỉ đứng ngoài ngõ. Đến đó nói chuyện được mấy phút rồi người chạy đi nọ, người chạy đi kia, bỏ đi hết. Đấy là nói lợi cho họ đấy. Nếu mà nói đến đạo, họ bỏ đi ngay, thậm chí còn không đến nữa.
Đợi cho anh Vừ Sáy Chư nói xong, trưởng bản Giàng A Hội nhăn nhó: Mình là trưởng bản, mình không theo đạo, nói với người theo đạo “nó” không nghe mình nói lắm đâu. Mình bảo: Mùa không làm, nương không đi, bảo làm mà không làm thì không có cái ăn. Nó không nghe thì kệ nó thôi. Mình mà nói nhiều, cái nương nhà mình không lên cây, đến mùa nhà mình bỏ nương hoang à. Lúc đó lấy cái gì mà ăn.
Khảo sát tất cả các bản có người theo “đạo Vàng Chứ” và có người không theo “đạo vàng Chứ”, nghĩa là đan xen giữa đạo và không đạo trong tất cả các xã trên tuyến biên giới Điên Biên đều xảy ra tình trạng trên. Tình trạng bao vây cô lập những người không theo đạo của những người theo đạo là rất nặng nề và nghiêm trọng. Ngay bản thân Phó Chủ tịch xã Leng Su Sìn, Lỳ Xè Chừ cũng xác nhận hiện tượng trên. Những bản có sự đan xen giữa người theo “đạo Vàng Chứ” và không theo “đạo Vàng Chứ”, sự cố kết cộng đồng mang tính truyền thống của người Mông coi như bị phá vỡ hoàn toàn.
… đến vi phạm pháp luật
Không những chỉ phá vỡ sự đoàn kết vốn là truyền thống của người Mông mà khi “đạo Vàng Chứ” xâm nhập vào còn lôi kéo và đưa dẫn nhiều người đi đến nghèo khổ và vi phạm pháp luật, trái với giáo lý của đạo Tin lành.
Khi gặp gỡ trao đổi với những người Mông di cư từ nơi khác đến, có rất nhiều người cho biết, khi họ đang ở nơi cũ, những người đi giảng đạo đã nói với họ, ở nơi họ di cư đến, đất đai còn rất nhiều lại rất màu mỡ, làm ăn rất dễ. Nếu muốn no, đủ ăn thì đưa cả nhà đến đó. Vàng Chứ cũng lên đó rồi. Và vì thế mà họ nghe theo. Khi họ trót bán nhà, tài sản và vật dụng ở nơi ở cũ để đi lên đây mới biết. Đất hết, những chỗ làm được thì mọi người đã làm cả rồi. Thế là họ rơi vào tình trạng, đi tiếp thì không được mà quay về nơi cũ thì cũng không xong. Không còn con đường nào khác, họ buộc lòng phải nhờ vào bà con anh em cùng họ. Vì cùng mang họ người Mông, có một số gia đình đã nhượng, cho mượn đất nương để canh tác, giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Và khi đó, những người tự phong “trưởng đạo” đến bảo có được như thế là nhờ họ và đương nhiên lúc đó phải mang ơn họ đã cưu mang lúc khó khăn. Đồng bào Mông vốn xưa nay là người thật thà chất phác, giúp đỡ vô tư, không kể công, nhưng lại là người rất nặng về sự trả ơn. Và khi nghe những người tự phong “trưởng đạo” nói thế, họ tin và càng luôn nghĩ mình mang ơn. Tin theo với đồng bào Mông cũng có nghĩa là hành động để trả ơn. Nhưng họ đâu có biết, chính những người đó đã lợi dụng vào lòng thật thà và mong ước chính đáng của họ mà đưa dẫn gia đình họ đến cơ cực vất vả và nghèo đói, dồn vào bước đường cùng. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, rất nhiều chính sách của Đảng và Nhà nước nhằm hỗ trợ, giúp đồng bào các dân tộc, trong đó có đồng bào Mông thoát đói nghèo nhưng tỷ lệ đói nghèo trong đồng bào không giảm, thậm chí còn gia tăng. Và tại sao số hộ theo “đạo Vàng Chứ” lại phát triển nhanh trong những năm qua. Và tại sao hiện tượng di cư luôn gắn liền với hoạt động của “đạo Vàng Chứ”.
Không chỉ xúi giục các hộ người Mông di cư, gây mất ổn định, nghèo đói, mà bản thân những người tự phong là “trưởng đạo” còn tự ý cho phép những người theo “đạo Vàng Chứ” quyền riêng, “quyền bất chấp quy định pháp luật”. Anh Giàng A Hội, trưởng bản Cà Là Pá cho biết thêm một thực trạng đáng lo ngại nữa: Đất đai là của nhà nước, không được mua bán. Nhưng những người theo “đạo Vàng Chứ” cứ mua đi bán lại bình thường. Pháp luật không cho chặt cây, phá rừng, nhưng họ vẫn cứ vào rừng chặt cây, làm nhà và đem bán. Ngay Nhà nước đầu tư cho tấm lợp, mái tôn, những người theo “đạo Vàng Chứ” đi nhận về rồi đem bán cho người khác. Họ tự ý làm, chỉ cần báo cho người của họ (ý nói các “trưởng đạo”) thôi. Ngay khai báo tạm tú tạm vắng, họ cũng không báo cho trưởng bản hay chính quyền, họ chỉ báo cho người của họ mà thôi, rồi cứ thế ở. Trưởng bản phát hiện, làm căng, họ sẽ quay phim, chụp ảnh, rồi làm đơn kiện gửi đi các nơi, cố tình gây ra điểm nóng.
Hành vi vi phạm pháp luật của số đối tượng quá khích, sùng bái “đạo vàng Chứ” không chỉ ở mức độ lừa dối, lôi kéo, cô lập, mà đã có nơi chúng sử dụng súng quân dụng bắn người. Tháng 7-2010, cụ Giàng Sè Páo, 91 tuổi, là bố của Phó Chủ tịch xã Nà Bủng, Giàng A Vừ. Cả nhà cụ Giàng Sè Páo không có ai theo đạo. Sau bao nhiêu lần vận động, lôi kéo, cô lập nhưng cụ Páo vẫn quyết không theo. Đi đâu cụ Páo cũng bảo: Theo đạo không được gì, chỉ thấy thiệt và “được” khổ thôi. Một số đối tượng theo “đạo Vàng Chứ” thấy cụ Páo hay lên trên trạm kiểm soát Biên phòng với anh em bộ đội chơi và hút thuốc lào. Một mặt, chúng cho rằng cụ là người của Biên phòng, phần nữa chúng cho rằng cụ đi tuyên truyền chống lại “đạo Vàng Chứ”. Lợi dụng đêm tối, một số đối tượng theo đạo đã dùng súng CKC bắn chết cụ. Bắn chết cụ Páo xong, các đối tượng bỏ trốn khỏi địa bàn, đến nay, các cơ quan chức năng đã phát lệnh truy nã song vẫn chưa bắt được.
Điển hình nhất là việc Lý Trùng Tủa, Lý A Dế, Giàng A Sâu là những “trưởng đạo” và “thừa tác viên” tự phong của “đạo Vàng Chứ” ở khu vực xã Mường Mươn đã lôi kéo hơn 70 thanh niên Mông ở Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Nghệ An, trang bị dao, kiếm rồi đưa sang Poong Kẹo bên nước bạn Lào huấn luyện, tập võ. Bản thân Lý A Dế còn sử dụng trái phép khẩu AK47 với 29 viên đạn. Khi bị phát hiện, Lý A Dế đã định sử dụng lực lượng do hắn lôi kéo phá trụ sở Công an Mường Chà. Trước đó, khi có dự án xây dựng trường học cho con em người Mông, Lý A Dế cùng đồng bọn đã khống chế không cho dân được đóng góp gỗ, công để dựng trường. Khi cán bộ chiến sĩ đồn Biên phòng Mường Mươn giải thích, làm rõ cho đồng bào hiểu thì Lý A Dế lại xúi dục người Mông di cư đi các nơi khác với lý do nơi đó đất còn rộng và rất tốt, dễ làm ăn. Với những hành vi phi “giáo lý”, gây mất trật tự an ninh trong bản, xâm hại đến an ninh quốc gia, Công an Điện Biên đã phải ra lệnh bắt giữ Lý A Dế. Lý A Dế và đồng bọn đã bỏ trốn khỏi địa bàn. Lợi dụng vào quyết định trên, cố tình đổi trắng thay đen, gây dư luận nói xấu chế độ, chính sách của Đảng, Nhà nước, các đối tượng khác đã vu cáo chính quyền cấp cơ sở ngăn cấm hoạt động tôn giáo.
Những hành vi và giáo lý của cái gọi là “đạo Vàng Chứ” hoàn toàn đi ngược lại lợi ích của dân tộc, của nhân dân, vi phạm nghiêm trọng luật pháp và an ninh quốc gia. Với những hành vi và việc làm trên, có lẽ, không một tổ chức tôn giáo nào có thể chấp nhận mà kiên quyết loại bỏ và sẽ đưa thứ tôn giáo đó vào “tà giáo” trong các giáo lý của mình.
Theo Báo Biên phòng