QĐND Online - Trong những chuyến hải trình đầy gian nguy, nếu không có sự đùm bọc, giúp đỡ của nhân dân thì chúng tôi khó có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Tôi nhớ mãi chuyến đi vô cùng gian khó của Tàu 43 khi chở vũ khí vào chiến trường Quảng Ngãi năm 1968.
 |
Trung tá Lưu Công Hào. |
Theo kế hoạch, Tàu 43 của chúng tôi chở vũ khí vào bến Ba Làng An (Mộ Đức, Quảng Ngãi), nhưng khi tàu chưa đến bến đã bị địch phát hiện; chúng đưa tàu chiến và máy bay đánh phá rất ác liệt trên vùng biển huyện Đức Phổ. Nhân dân địa phương hoàn toàn bất ngờ trước trận chiến đấu này. Lúc đầu họ chỉ nghĩ đó là cuộc tập trận của hải quân địch, nhưng sau đó khi thấy Tàu 43 bắn rơi máy bay địch, người dân Đức Phổ mới hiểu ra đó là tàu ta. Ngay lúc đó, đồng chí Bí thư huyện ủy Đức Phổ đã trực tiếp đến xã Phổ Hiệp tổ chức huy động nhân dân chi viện và chỉ trong một thời gian ngắn đã triển khai kế hoạch chi viện cho Tàu 43. Sau hơn 1 giờ chiến đấu, Tàu 43 có 3 đồng chí hy sinh, 11 người bị thương, đạn gần hết, tàu lại sắp chìm, khi đó chúng tôi được lệnh lao vào bờ và các kíp nổ hẹn giờ được cài đặt sau 30 phút. Khi tàu nằm cách bờ 1.000m, chúng tôi lần lượt rời tàu, bơi vào bờ trong sóng to gió lớn. Vào được đến bờ thì sức của thủy thủ đã cạn kiệt, bờ biển lại vừa cao, vừa dốc nên chúng tôi chỉ đủ sức bò từng đoạn một. Tiếng súng bộ binh địch đã bắt đầu rộ lên ở phía trước. Đúng lúc ấy, lực lượng chi viện của ta kịp đến. Cán bộ và du kích xã đã tới cõng, dìu chúng tôi rút nhanh vào thôn Quy Thiện. Sau khi băng bó vết thương và sơ cứu nhanh các đồng chí bị thương, chúng tôi được đưa xuống các hầm bí mật và chỉ sau chốc lát, bộ binh địch đã tràn ngập xã Phổ Hiệp để lùng bắt chúng tôi.
 |
Lưu Công Hào (ngồi thứ hai, từ trái sang) và các thủy thủ Tàu 43 sau 1 tháng được điều trị tại Bệnh xá của Bác sĩ Đặng Thùy Trâm (tháng 4-1968) - ảnh do nhân vật cung cấp. |
Suốt 10 ngày đêm địch càn quét, cày xới xã Phổ Hiệp, nhờ sự bảo vệ, chăm lo của cán bộ và nhân dân trong xã, đơn vị tôi vẫn an toàn tuyệt đối. Trong 10 ngày ấy, người dân Phổ Hiệp đã ba lần tổ chức đưa chúng tôi vượt vòng vây của địch để lên Bệnh xá của Bác sĩ Đặng Thùy Trâm, trong đó có hai chuyến đi không thành công vì địch phát hiện và tổ chức đánh chặn, mãi tới chuyến đi thứ ba chúng tôi mới thoát được. Việc tổ chức một chuyến đi như vậy cũng hết sức khó khăn, nguy hiểm. Chúng tôi có 5 đồng chí bị thương nặng phải nằm trên cáng, cứ 5 dân công thay nhau khiêng một cáng và có một trung đội du kích đi theo bảo vệ. Một đội hình cồng kềnh gần 100 người, lại phải luồn lách qua nhiều đồn bốt giặc, nguy hiểm nhất là vượt đường số 1, rồi vùng giáp ranh giữa vùng núi với đồng bằng. Chúng tôi đi suốt gần một ngày một đêm mới đến được bệnh xá của Bác sĩ Đặng Thùy Trâm. Tình hình bệnh xá lúc ấy vô cùng khó khăn, địch luôn rình rập tập kích, thuốc men, lương thực quá thiếu thốn, vết thương của anh em chúng tôi hầu hết đã bị nhiễm trùng nên việc cứu chữa càng vất vả. Có bao nhiêu thuốc tốt nhất, bệnh xá đều dành điều trị cho anh em thủy thủ Tàu 43. Bác sĩ Đặng Thùy Trâm và anh chị em y tá cùng nhân viên bệnh xá đã phải ăn sắn, khoai để dành lại phần gạo ít ỏi nuôi chúng tôi. Rồi gạo cũng cạn, y tá và anh chị em trong bệnh xá phải về đồng bằng lấy gạo và trong chuyến đi ấy đã có một nữ y tá hy sinh. Cùng thời điểm đó, có bà má quê ở xã Phổ Cường đã đem đến cho chúng tôi một quả bí đỏ. Má đã cõng quả bí này đi suốt gần một ngày đường, vượt qua vùng giáp ranh nguy hiểm, khi mỗi bước đi là sự sống và cái chết cận kể. Má kể, lúc ở nhà, cô con gái của má có hỏi: “Trái bí này còn non mà sao má hái sớm vậy?”. Má đã trả lời: “Trái bí mà còn tính non với già, vậy xương máu của anh em có non với già không con?”. Vậy đó, một bà má không biết chữ nhưng đã bày tỏ lòng yêu nước và sẵn sàng cưu mang chúng tôi trong những tháng ngày chiến tranh khốc liệt...
Bùi Vũ Minh (Ghi theo lời kể của Trung tá Lưu Công Hào, nguyên Thuyền trưởng Tàu 43, người được Bác sĩ Đặng Thùy Trâm nhận là em nuôi)