Ngày 12-7-2021, tới thành phố mang tên Bác, Hương nhắn về báo tin cho tôi, em làm việc tại Bệnh viện dã chiến số 1. Đội của em gồm 4 bác sĩ, 11 điều dưỡng và kỹ thuật viên. 

Gọi về cho tôi, giọng em nghẹn ngào: “Công việc càng vất vả thì càng nhớ nhà. Em chỉ mong sớm hoàn thành công việc để trở về. Em chỉ muốn được ôm chầm lấy bố, mẹ”. Tôi chẳng biết nói gì ngoài an ủi em.

Đến tuần thứ hai, em bắt đầu quen với công việc và làm chủ cảm xúc của bản thân tốt hơn. Tôi nhận ra điều đó qua từng tin nhắn em gửi: “Có những ngày em mệt rã rời, ho nữa. Khi test Covid-19 cho kết quả âm tính, em mới yên tâm. Những ngày qua đã xuất hiện kỳ tích, nhưng cũng đã có cả mất mát anh ạ. Cuộc chiến chống Covid-19 thật sự cần tinh thần vững vàng của cả nhân viên y tế và người bệnh”.

 Bác sĩ Nguyễn Giao Thùy Hương (đứng hàng sau, thứ 4 từ trái qua phải) cùng đồng nghiệp tại Bệnh viện dã chiến số 1.

“Bộ đồ bảo hộ nóng quá khiến cơ thể bị mất nước nhiều, em cũng không kịp tháo khẩu trang để đi uống nước. Lúc xong công việc đi ra thay đồ, từ đầu đến chân ướt đẫm. Rất mệt anh ạ! Lực lượng mỏng, ai cũng có nhiệm vụ riêng, nhiều lúc tưởng như muốn gục xuống, nhưng nhìn sự tất tả của đồng nghiệp, nhìn những nhịp thở khó nhọc của bệnh nhân nên lại cố gắng...” . 

“Mấy hôm nay em không quên được hình ảnh của chú Thái, một bệnh nhân đang điều trị Covid-19 tại bệnh viện. Chú ngoài 50 tuổi, ở quận Bình Tân. Day dứt vì không thể lo hậu sự cho người bố qua đời vì Covid-19, bệnh tình của chú diễn tiến nặng. Em và đồng nghiệp hằng ngày ngày động viên chú. Qua một tuần, dù cơ thể vẫn còn suy nhược nhưng triệu chứng khó thở của chú đỡ hơn. Nhưng ngay hôm sau, chú lại gục xuống lần nữa khi nghe tin mẹ mình cũng đã ra đi. Mất mát này quá lớn. Chúng em lặng người”.

Sau khi các ca bệnh nặng tăng lên, bệnh viện dã chiến nơi Hương làm việc hình thành khu hồi sức. Em chuyển qua khu này làm việc với 150 giường bệnh theo mô hình 4 ca, 5 kíp. Em bảo: “4 ca làm liên tục, 6 tiếng/ca. 5 kíp là 5 nhóm, mỗi nhóm có từ 9 đến 10 người để theo dõi bệnh nhân trong vòng 6 tiếng. Bệnh nhân bệnh nặng nên nằm tại giường, mình sẽ chăm sóc họ từ ăn uống, vệ sinh, thở oxy.... Công việc lúc này không phân biệt ai là bác sĩ hay điều dưỡng, đôi khi bác sĩ còn kiêm cả hộ lý và giao nhận hàng. Em đã mạnh mẽ hơn, anh ạ! Thật vui khi bệnh nhân có kết quả âm tính, được ra viện. Nhưng em lại chợt buồn khi nhìn vào ánh mắt người bệnh vẫn đang ở lại viện...".

Ngày 29-8-2021, em thông báo: “Mai em về nhà rồi, anh à!”.

Tối 30-8-2021, tôi đọc được dòng trạng thái em đăng lên Facebook cá nhân: 

“TP Hồ Chí Minh, xin cảm ơn!

Gần hai tháng... Mọi người làm việc qua ngày, cố gắng từng ngày, tự động viên nhau. Đến ngày về mà thực sự trong lòng còn chưa thật sự thoải mái, vì còn dịch và còn đồng đội đang chiến đấu. Những ngày đất nước chưa bình yên vì dịch bệnh... Hẹn sớm gặp lại một thành phố năng động, nhộn nhịp”.

Tôi vui vì em đã vượt lên chính mình và trưởng thành hơn rất nhiều. Em nói với tôi, em sẽ nhớ những ngày thức xuyên đêm chăm lo cho người bệnh, nhớ cảm giác mồ hôi mặn chát đổ ra như tắm cùng mùi cồn khử khuẩn ngửi triền miên trong suốt gần hai tháng qua. 

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

(Tân Tiến, Văn Giang, Hưng Yên)

Các bài viết cộng tác với Chuyên mục "Covid-19 - Nhật ký đối mặt" xin gửi về địa chỉ email: kinhte@qdnd.vn và dientu@qdnd.vn.