Từ giã miền đất ấy tôi trở về trong vòng tay yêu thương của quê hương với bao niềm xúc cảm. Đặc biệt, những ngày cách ly y tế, giữa bao bộn bề khó khăn, tôi mới thấu hiểu đi đâu cũng không bằng quê nhà.
Những ngày trung tuần tháng 7 năm 2021, cả khu trọ của tôi hết sức hoang mang, lo lắng khi công ty ngừng sản xuất còn dịch bệnh mỗi ngày một phức tạp. Khu trọ tôi rất nhiều gia đình bất chấp hiểm nguy lên đường về quê bằng phương tiện xe máy. Nghĩ đến hành trình vượt hàng nghìn km từ TP Hồ Chí Minh về quê hương Hà Tĩnh bằng xe máy mà tôi đứng không nổi.
Ngày 16-7, nhận được thông tin từ Hội đồng hương Hà Tĩnh ở TP Hồ Chí Minh thông báo, UBND tỉnh Hà Tĩnh quyết định trích Quỹ phòng, chống dịch Covid-19 của tỉnh hỗ trợ vé máy bay đón công dân từ các tỉnh phía Nam về quê tránh dịch, hai hàng nước mắt tôi chợt chảy dài xuống gò má. Tôi liền gọi điện đăng ký với Chủ tịch Hội đồng hương Hà Tĩnh, ông Phan Xuân Biên tại TP Hồ Chí Minh. Vậy nhưng, ông Biên thông báo đợt thứ nhất ưu tiên những người già, trẻ nhỏ và người ốm đau, tôi sẽ chuyển sang đợt sau.
Những ngày nằm trong nhà trọ đợi đến lượt mình có danh sách về quê tưởng chừng dài như cả tháng. Cũng rất may, mỗi ngày tôi nhận được hàng chục cuộc điện thoại từ người thân, bạn bè nên cũng bớt lo lắng, buồn tủi.
 |
Chuyến bay thứ hai chở 204 công dân Hà Tĩnh từ TP Hồ Chí Minh hạ cánh xuống sân bay Vinh. |
Ngày 4-8, sau bao ngày chờ đợi tôi nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng hương Hà Tĩnh thông báo, chuẩn bị hành lý, đúng 12 giờ ngày 6-8 có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất để về quê. Nhận được điện thoại, tôi nhảy cẫng lên rồi ngay lập tức gọi điện báo với bố mẹ. Qua điện thoại, dường như mẹ tôi đã không cầm được nước mắt vì sung sướng.
13 giờ ngày 6-8, chuyến bay mang số hiệu QH 9206 của hãng hàng không Bamboo Airways chở tôi và 203 công dân Hà Tĩnh từ TP Hồ Chí Minh cất cánh. Ngồi trên khoang máy bay, qua ô cửa sổ hướng mắt về phía bầu trời, trong tôi trào dâng bao nỗi niềm khó tả. Sau hành trình gần 2 giờ, chuyến bay đã đưa chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Vinh, Nghệ An. Sau khi làm các thủ tục, chúng tôi nhanh chóng được chuyển lên xe ô tô chở về cách ly tại khu cách ly Trường Đại học Hà Tĩnh.
Chao ôi, sau hai năm xa quê, đêm đầu tiên trở về tôi không sao chợp mắt nổi. Bao chuyện buồn vui, xen lẫn cứ giằng xé trong tôi. Gần sáng vừa chợp mắt được một lúc, tôi đã nghe tiếng loa thông báo các công dân dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng để 7 giờ kiểm tra y tế. Mở cửa ra, nhìn bầu trời quê nhà những ngày tháng Tám cao xanh vời vợi, trước phòng chúng tôi các suất cơm hộp đã được chuẩn bị sẵn, lòng tôi trào dâng xao xuyến. Hướng mắt xuống khoảng sân, các anh bộ đội đang cần mẫn quét dọn vệ sinh…
 |
Các công dân lên xe ô tô về khu cách ly y tế tập trung. |
Đúng như thông báo, 7 giờ các nhân viên y tế trong những bộ đồ bảo hộ phòng dịch đi đến từng phòng lấy mẫu xét nghiệm cho chúng tôi. Còn các anh bộ đội thì ân cần hỏi, các cô, các chú ăn như vậy có vừa miệng không, có cần điều chỉnh khẩu vị không? Trong những ngày gian khó, nghe giọng nói quê nhà mộc mạc, cùng những lời động viên ân cần, tôi thấy thật hạnh phúc biết bao.
Những ngày sống trong khu cách ly, chúng tôi được đón nhận những món quà đậm đà bản sắc quê nhà. Nào bưởi Phúc Trạch, cam bù Hương Sơn, cu đơ Cầu Phủ… Theo các anh phục vụ, những đặc sản đó là từ sự hỗ trợ của các ban, ngành và người dân các địa phương trong tỉnh gửi về. Kết thúc 14 ngày cách ly, tôi trở về nhà với bao nỗi niềm xen lẫn sự biết ơn các cô, các chú phục vụ và lãnh đạo cấp ủy, chính quyền các cấp.
Theo quy định, kết thúc thời gian cách ly tập trung, tôi vẫn phải tự cách ly tại nhà 2 tuần nữa. Khi nhận được tin tôi hoàn thành thời gian cách ly trở về, gia đình anh trai tôi đã dọn dẹp nhà cửa, đồng thời báo cáo, thực hiện các thủ tục đăng ký cách ly tại nhà với Tổ giám sát và tuyên truyền phòng, chống Covid-19 cộng đồng. Còn anh chị chuyển về nhà bố mẹ ở, nhường nhà cho tôi cách ly.
 |
Nhân viên y tế lấy mẫu xét nghiệm cho công dân tại Khu cách ly Trường Đại học Hà Tĩnh. |
Ngày 22-8, sau khi về đến nhà, tôi đã được Tổ giám sát và tuyên truyền phòng, chống Covid-19 cộng đồng thôn cùng cán bộ y tế xã đến hướng dẫn một số quy định về cách ly tại nhà và lấy mẫu xét nghiệm. Sau một buổi nghỉ ngơi, tôi bắt tay vào vệ sinh dọn dẹp nhà cửa. Tất cả các vật dụng, nhu yếu phẩm cần thiết phục vụ sinh hoạt hằng ngày, tôi đã được anh chị chuẩn bị đầy đủ. Thỉnh thoảng trước cổng nhà lại xuất hiện khi thì bịch trái cây, khi thì mấy quả trứng gà… của bà con lối xóm đem tặng tôi.
Thấm thoát thời gian trôi qua, giờ đây được hòa nhập với nhịp sống yên bình nơi quê nhà tôi mới thấy quê hương trân quý làm sao. Quả thật, không nơi đâu bằng ở quê nhà, đúng thật “quê hương là chùm khế ngọt”. Suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên những ân tình của mọi người dành cho tôi, những người con quê hương gặp hoạn nạn trở về trong vòng tay yêu thương.
LÊ THỊ DIỄM BÍCH (xã Lộc Yên, huyện Hương Khê, Hà Tĩnh)