Khi đã đứng trong hàng ngũ y, bác sĩ, tôi luôn xác định tâm lý phải đương đầu với mọi khó khăn, thử thách, thậm chí là nguy hiểm. Khi Đà Nẵng có dịch, tôi đã có kinh nghiệm chăm sóc các bệnh nhân nặng, tôi được trang bị về kiến thức thực tế, có phương tiện bảo hộ, nên tôi đã hành trang lên đường, đem tất cả những gì mình có đến Bắc Giang, mong góp công sức diệt Covid-19 nhanh chóng để mọi người có thể trở lại cuộc sống an yên.

Điều dưỡng Hoài Thương ngày lên đường chi viện Bắc Giang. 

Với nhiều người, khi vào tâm dịch họ rất lo sợ nhưng với tôi khi vào tâm dịch, tôi luôn xác định tâm lý phải đương đầu với mọi khó khăn, thử thách, thậm chí là nguy hiểm. Với hoàn cảnh gia đình tôi, chồng mất sớm, gia đình tôi chỉ có hai mẹ con, nên khi đăng ký đến tâm dịch Bắc Giang điều tôi băn khoăn nhất chính là cô con gái. Nếu tôi không nhất quyết đăng ký thì với trường hợp của tôi chắc cũng không nằm trong danh sách chi viện.

Ngay sau khi đội ngũ y, bác sĩ Bệnh viện Đà Nẵng có mặt tại Bắc Giang, tôi được phân công hỗ trợ Bệnh viện Chợ Rẫy chăm sóc ca bệnh nặng tại Bệnh viện Phổi. Trong đợt dịch trước tại Đà Nẵng, tôi đã có thời gian làm việc cùng đội ngũ y, bác sĩ Bệnh viện Chợ Rẫy nên anh em đã gắn bó và hiểu nhau về công việc điều trị cho bệnh nhân Covid-19. Tuy nhiên, lần này đến với Bắc Giang khí hậu nắng nóng, khắc nghiệt, bên cạnh đó số lượng bệnh nhân mắc Covid-19 đa số là trẻ, chuyển biến nặng rất nhanh nên thực sự nguy hiểm và áp lực cho đội ngũ y, bác sĩ chúng tôi rất lớn.

Điều dưỡng Hoài Thương trong một ca trực đêm tại Bệnh viện Phổi Bắc Giang. Ảnh: Ngọc MAi 

Ngoài thời gian dành cho công việc, tôi luôn nghĩ đến con gái tôi ở nhà. Buổi tối, tôi thường tranh thủ gọi điện về nhà để nói chuyện với con gái. Nhiều lúc nhớ và thương con thiệt thòi nhưng tôi không dám khóc vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của con. Khi nào gọi điện về cho con gái, tôi cũng tỏ ra là người mẹ mạnh mẽ, rồi hứa khi về sẽ mua quà bù đắp, nhưng con gái lại động viên: Mẹ cứ yên tâm công tác, khi nào hết dịch thì mẹ trở về. Những lúc ấy như vậy, tôi nuốt nước mắt vì thương con.

Vẫn biết rằng cuộc chiến chống dịch Covid-19 vẫn còn dài và còn nhiều thử thách nhưng tôi luôn vững vàng vì đã được trang bị kiến thức chống nhiễm khuẩn, các phương tiện bảo hộ và đã làm đến thành thạo nên không lo ngại sẽ bị lây nhiễm cho bản thân. Ở trong tâm dịch, một ngày chúng tôi hoạt động liên tục, hiếm khi có thời gian được nghỉ ngơi trọn vẹn lắm. Mỗi ngày êkip đều phải ở lỳ suốt trong phòng bệnh để theo dõi điều trị tất cả bệnh nhân.

Dù mệt mỏi nhưng tất cả y, bác sĩ đều cảm thấy được an ủi mỗi khi nhìn thấy diễn tiến tốt của các ca bệnh nặng. Tất cả chúng tôi đều mong muốn góp một phần nhỏ bé để hỗ trợ Bắc Giang với mong muốn sớm đẩy lùi dịch bệnh. Trước khi lên đường tôi đã hứa, khi nào hết dịch mới quay về, đi một tháng, hai tháng cũng được, xong nhiệm vụ, dịch ổn thì về.

THÁI SƠN