“Alo, alo, hỗ trợ cấp cứu bệnh nhân nguy kịch...”. Trong nháy mắt, hai đội bác sĩ khẩn trương tập trung quanh hai giường bệnh ở khu nhà N4. Đó là hai bệnh nhân nằm tại giường G43 và G46 đang diễn biến rất nguy kịch. Trên màn hình, chiếc máy hiện các chỉ số nhịp tim, SPO2, đường mạch... cũng bắt đầu “đi ngang”. Tôi chỉ kịp hét lên: “Chuẩn bị ép tim...”. Không khí căng thẳng, chỉ nghe tiếng thở của bác sĩ. Mọi người khẩn trương làm công việc của mình để “kéo” bệnh nhân thoát khỏi tay tử thần. Vài phút ép tim, những chỉ số mạch SPO2, huyết áp... chuyển từ màu đỏ, thành vàng rồi xanh. Nhịp tim, đường mạch của hai bệnh nhân đã trở lại đường chạy trên hai máy. Hai đội nhân viên y tế thở phào nhẹ nhõm.  

Một ca cấp cứu bệnh nhân tại Trung tâm hồi sức tích cực người bệnh Covid-19- Bệnh viện Dã chiến số 13. (PHẠM HẰNG) 

Đến hôm nay là 50 ngày tôi và hơn 300 đồng nghiệp từ Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức đến Trung tâm Hồi sức tích cực bệnh nhân Covid-19 thuộc Bệnh viện dã chiến số 13 (xã Bình Hưng, huyện Bình Chánh, TP Hồ Chí Minh) hỗ trợ phòng, chống dịch Covid-19. Suốt thời gian qua, tôi làm việc trong khu điều trị bệnh nhân nguy kịch. Chúng tôi thường xuyên phải chiến đấu với nhiều ca bệnh trở nặng cùng lúc. Còn nhớ, lần đầu tiên trong tua trực, tôi bối rối khi 4 bệnh nhân cùng một lúc cần cấp cứu. Thấy tôi đứng thần người ra, một bác sĩ chạy lại đẩy tôi tới một giường bệnh nói như hét: “Ép tim đi”, còn anh chạy đến chỗ bệnh nhân cần cấp cứu khác. Thế mà tới thời điểm này, mọi người bảo, tôi mới là người hét to nhất: “Chuẩn bị ép tim”. Dù nhiều năm làm trong môi trường cấp cứu, nhưng từ những giây phút đầu tiên ở đây đã chứng kiến đồng nghiệp nỗ lực giành giật sự sống cho bệnh nhân, tôi mới cảm nhận rõ ranh giới sinh-tử sao gần nhau đến thế. Đại dịch thật khốc liệt, sinh mệnh con người quá mong manh! 

Trung tâm này có 5 khu nhà điều trị: N4, N5, N6, N7, N8 tương ứng với khu điều trị bệnh nhân nguy kịch, nặng, nhẹ dần và đủ điều kiện xuất viện. Khu tôi làm là khu nhà N4, khu điều trị bệnh nhân nguy kịch. Khu này có 50 giường bệnh, được chia thành hai dãy, trên mỗi giường bệnh là các thiết bị trợ thở, kêu “tít tít” suốt đêm ngày. Máy chỉ ngừng trong chốc lát khi tháo ra từ bệnh nhân bỏ được máy thở để chuyển cho một bệnh nhân trở nặng khác và buồn nhất là khi tháo ra từ một bệnh nhân đã tử vong.

Nằm ở khu nhà N4 này chủ yếu là bệnh nhân thở oxy dòng cao HFNC, nhiều bệnh lý nền nên diễn biến của bệnh nhân rất khó lường, nguy cơ chuyển nặng bất cứ lúc nào. Trong đó có nhiều bệnh nhân trẻ nhưng trở nặng rất nhanh. Ví dụ như bệnh nhân giường G43 rất trẻ, mắc Covid-19 trên nền viêm cơ tim cấp, mới nhập viện được một hôm. Khi nhập viện, bệnh nhân vẫn đáp ứng được với thở oxy dòng cao HFNC nhưng đến hôm sau thì diễn biến bệnh trở nặng nhanh. Trước khi cấp cứu khoảng 30 phút, bệnh nhân kêu khó thở, chúng tôi đã nỗ lực để bệnh nhân thở máy không xâm nhập nhưng không hiệu quả. Do đó, chúng tôi phải quyết định đặt ống thở sớm cho bệnh nhân. Bệnh nhân tại giường G46 cũng rất trẻ. Bệnh nhân này điều trị đã được hơn 10 ngày. Bị viêm phổi nặng nên tình trạng bệnh nhân xấu đi rất nhanh, phải thực hiện biện pháp cấp cứu đôi lần rồi. Vì tình trạng của các bệnh nhân như vậy nên đội trực nào cũng luôn phải trong tâm thế sẵn sàng cấp cứu. Thường mỗi kíp trực có khoảng 10 thành viên (kể cả điều dưỡng viên), ai cũng phải căng mắt theo dõi các chỉ số hiện trên màn hình hệ thống máy đo chỉ số sinh tồn, máy thở HFNC hoặc ECMO (tim phổi nhân tạo). Khoảnh khắc bệnh nhân nguy kịch, không chỉ riêng tôi mà tất cả đồng nghiệp đều cảm thấy áp lực khủng khiếp. Lúc đó, phải huy động mọi kỹ năng, kiến thức để tập trung truy tìm nguyên nhân mà bệnh nhân đang mắc phải để xử trí một cách nhanh nhất. Chỉ khi các chỉ số sinh tồn “chạy” trở lại, lúc đó chúng tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thế đấy, sinh mạng bệnh nhân không để chúng tôi có thời gian để làm quen với cường độ làm việc gấp hàng chục lần so với thời gian làm việc tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức. Ở đây, chúng tôi phải tranh thủ từng giây, từng phút để giành giật lại sự sống của bệnh nhân. Chỉ cần chậm một chút thôi là một gia đình sẽ mất người thân. 

Hôm nay, trước khi bước vào tua trực, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời quang đãng xanh trong. Bầu trời xanh cho người ta thêm hy vọng. Tôi mong, hôm nay mọi bệnh nhân đều yên bình, để rồi tất cả đều bình an trở về nhà.  

Bác sĩ NGUYỄN THỊ MỸ HẠNH (Trung tâm Gây mê hồi sức, Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức)

Các bài viết cộng tác với Chuyên mục "Covid-19 - Nhật ký đối mặt" xin gửi về địa chỉ email: kinhte@qdnd.vn và dientu@qdnd.vn.