Dù thời gian người bệnh nằm viện không lâu nhưng vì tần suất tiếp xúc liên tục đã nhanh chóng tạo thành một mối liên kết chặt chẽ giữa nhân viên y tế và người bệnh. Các tin nhắn của tua trực trước hỏi tua sau về tình hình những bệnh nhân đang theo dõi xuất hiện liên tục trong nhóm. Tiến triển tốt lên hay xấu đi đều đem lại những cảm xúc khó nói thành lời. Bệnh nhân F0 chuyển xuống khoa cấp cứu là những bệnh nhân trở nặng, thường phải tiếp oxy. Mỗi ca trực, bất kể đêm ngày, bác sĩ, điều dưỡng viên đều phải theo dõi sát sao chỉ số Sp02, nhịp tim, huyết áp vì bệnh tình có thể chuyển biến rất nhanh sang tình trạng nguy kịch. Bệnh nhân ở khoa hầu hết không có người thân ở bên nên rất nhiều người hoang mang, lo lắng, bất an. Chính những diễn biến tâm lý này ảnh hưởng xấu đến quá trình điều trị, nhiều bệnh nhân chỉ muốn từ bỏ điều trị, dẫn đến bệnh chuyển biến xấu rất nhanh. Mỗi lần có ca cấp cứu, cả khoa lại dồn sức lo cứu bệnh nhân, giành giật sự sống trong gang tấc. Mỗi F0 nhập viện đều mang theo hy vọng mình sớm khỏi bệnh để về nhà. Nhưng có những F0 là cuộc chia ly mãi mãi với người thân, với gia đình. Covid-19 quái ác đã tước đoạt niềm vui, sự yêu thương của bao người; tước đoạt bao bữa cơm đầm ấm với gia đình, với người thân; những cuộc giao lưu, hội ngộ...

Trông bệnh nhân tại Trung tâm Hồi sức tích cực thuộc Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức tại TP Hồ Chí Minh. 

Vốn đã quen với những tua trực cấp cứu bệnh nhân liên tục ở ngoài Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức, nhưng cấp cứu, điều trị và chứng kiến sự ra đi của những bệnh nhân ở đây vẫn khiến tôi có cảm giác nặng nề. Hiểm nguy bao phủ, mạng sống mong manh. Mới chuyển lời thăm hỏi của người thân để động viên bệnh nhân tiếp tục tập thở vài tiếng trước mà sau đó bệnh nhân đã tiến triển nặng lên, phải thở máy, rồi không qua khỏi. Cảm thấy nể phục sức chịu đựng của các bác sĩ hồi sức, không chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Khi dõi theo từng nhịp thở của bệnh nhân, có người cố gắng, có người buông xuôi, có người đầy nghị lực, người thì lại rất yếu đuối. Quan sát người bệnh ở những khoảnh khắc khó khăn này, trong giây lát, bạn sẽ như cảm nhận được cuộc sống mà họ đã trải qua... Sinh mệnh mong manh, ai rồi cũng sẽ phải về với cát bụi, chỉ mong được sống một đời trọn vẹn, hết mình!

Thế nhưng trong cuộc chiến đấu với đại dịch Covid-19, với người thầy thuốc còn có niềm hạnh phúc-đó thực sự là những liều “doping” tinh thần khi chứng kiến khoảnh khắc những người bệnh mà mình yêu thương, chăm sóc như người thân được ra viện. Sau khi xuất viện, các bệnh nhân này vẫn phải cách ly 14 ngày tại nhà theo quy định để bảo đảm an toàn cho cộng đồng, nhưng ai cũng nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Hơn ai hết, họ là người thấu hiểu nhất những gì mình vừa trải qua với đủ những cung bậc của cảm xúc. Đó là sự hoang mang khi nhận được tin mình là F0, tia hy vọng mong manh giữa lằn ranh sự sống và cái chết; nỗi cô đơn, niềm tin vụn vỡ khi nghĩ đến tương lai nếu ngày mai mình không còn trên thế giới này; hạnh phúc tột cùng khi điều trị khỏi bệnh và sự vỡ òa sung sướng khi được ra viện, đoàn viên cùng gia đình.

Xin chúc mừng các bệnh nhân! Cảm ơn F0 nặng đã không bỏ cuộc, nỗ lực cùng tất cả các thầy thuốc, nhân viên y tế, những đồng nghiệp của tôi đang ngày đêm viết nên những câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Niềm vui sẽ tiếp nối niềm vui, sẽ ngày càng có nhiều bệnh nhân Covid-19 được ra viện, cuộc sống yên bình sớm trở lại. Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc và chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch Covid-19!

Bác sĩ NGÔ HẢI SƠN, Trung tâm Hồi sức tích cực người bệnh Covid-19 thuộc Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức tại TP Hồ Chí Minh