Tôi, Huynh, Phú vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng là tiềm nhập vào hàm Đá Bạc ngay phía trên trường bắn của địch-vùng cực kỳ nguy hiểm-đặt máy đo đạc các mục tiêu trong căn cứ Mỹ ở Chu Lai. Giờ là lúc chúng tôi phải vượt vòng vây của địch, đem tài liệu đo đạc về. Thật không dễ dàng gì. Với phương châm “Đi cảnh giác một, về cảnh giác mười”, ba chúng tôi lặng lẽ bám xuống chân đồi đề phòng bọn “Mỹ lết” di chuyển bắn lên đồi.

 Vừa xuống tới chân đồi đã nghe tiếng AR15 nổ dồn dập, đạn chiu chíu trên đầu. Cũng là lúc bọn “Mỹ lết” rời vị trí, tìm địa điểm mới qua đêm. Khói đen bốc lên từ chỗ bọn “Mỹ lết”-chúng đốt cồn khô và những thứ bỏ lại. Bọn chúng hàng một rời vị trí lên phía tây bắc, cùng hướng đi với ba người chúng tôi. Phải như lúc khác, thế nào chúng tôi cũng bám vào vị trí vừa rút của Mỹ để bổ sung lương thực, thực phẩm cho mình. Bọn “Mỹ lết” rút khỏi vị trí thường bỏ lại nhiều thứ như: Đồ hộp, đèn pin, có khi cả đài FM, quần áo, đồ ăn... và không bao giờ gài bẫy. Chúng tôi chỉ cần bắt vài con kiến cho vào đồ ăn của chúng. Bọn kiến không chạy, hà hít thức ăn là không có độc. Tuy vậy, chúng tôi vẫn bảo nhau thận trọng.

Bám theo bọn “Mỹ lết”, khi chúng dừng lại ở cánh đồng Bình Chánh làm công sự dã chiến, chúng tôi vòng qua chúng vào chân đồi trọc tìm đường về với dân ở hợp pháp. Vừa ra khỏi vạt cỏ tranh, đạn cối 60mm của Mỹ đã nổ ngay phía sau. Chúng tôi dừng lại nghe ngóng, tuy không nói ra nhưng đều thoáng nghĩ: Lộ chăng? Những loạt cối 60mm vẫn nổ. Nhưng tầm, hướng vẫn không thay đổi, lại có cả tiếng đại liên bắn lên nữa. Yên chí là bọn chúng bắn thử, chúng tôi lần ra được con đường làng khi xưa thì trời đã nhá nhem tối. Nhận thấy không thể đi tiếp được nữa, chúng tôi tìm một “hàm ếch” ngay bên vệ đường, tháo trang bị tìm chỗ qua đêm. 

leftcenterrightdel
Minh họa: Lê Anh 
Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp cận được căn nhà dân ở rìa làng ngay sát đường liên thôn. Nghe ngóng động tĩnh không thấy gì khả nghi, Phú vọt qua đường vào nhà rồi vẫy chúng tôi vào. Nhà này là cơ sở của ta, Phú đã nhiều lần qua lại đây. Khi xưa, dân Bình Chánh ở từ sát Đường 1 tới chân núi. Giờ địch o ép dồn dân về sát Đường 1 để lại những cánh đồng và làng cũ cho bọn “Mỹ lết”. Biết chúng tôi từ hôm qua chưa ăn uống gì, chị chủ nhà đong gạo vào nồi đưa Phú nấu ăn rồi vội vã đi đâu đó. Tôi và Huynh mỗi người một hướng cảnh giới. Mươi phút sau, Phú gọi chúng tôi ăn cơm. Mở vung nồi cơm, khói bay nghi ngút, mùi cơm khê nồng nặc. Bưng bát cơm lên định cố nuốt, tức thì tiếng “toọc, toọc, toọc… oành!” nổ liên tiếp, hết bên phải sang bên trái ngôi nhà. Chị chủ nhà hớt hải chạy về với sắp nhỏ chừng 10 đứa, chị bảo chúng tôi: “Theo lũ trẻ rời ngay, Mỹ càn”.

Xách súng theo lũ trẻ rời làng, bên phải, bên trái chúng tôi pháo vẫn nổ. Địch bắn chặn theo tọa độ tính sẵn. Lúc này, bọn trẻ tách tốp, phần lớn đã đánh bò đi trước, một số đứa còn kéo những cành cây theo bụi mù. Bọn trẻ còn lại đi lẫn vào chúng tôi, đứa nào cũng căng thẳng nhìn nhóm đi trước, tay kéo theo những cành cây.

Vừa theo lũ trẻ, tôi vừa nghĩ, lũ trẻ này tin cậy được không? Nhìn Huynh và Phú, tôi thấy họ cũng có phần căng thẳng. Phú đã khoác chéo chân máy, tay lần sờ những trái lựu đạn M26 của Mỹ. Huynh đưa súng về tư thế bắn hành tiến. Lũ trẻ vừa đi vừa chọc ghẹo nhau, những bàn chân trần của chúng xúc đất cát ven đường hất vào nhau nhưng vẫn chăm chú nhìn phía trước. Trong chúng tôi, Phú am hiểu vùng này hơn cả.

Ra khỏi làng chừng hơn trăm mét, con đường chúng tôi theo lũ trẻ hướng tới núi, bên phải là khu vực hôm qua chúng tôi lội qua, bên trái là những đồi thấp cây non lúp xúp. Tôi nghĩ nên tạt vào dãy đồi thấp tìm đường lên núi. Tôi hỏi Phú:

- Tách khỏi lũ trẻ vào núi được chưa?

- Chưa nên anh ạ! Ta nhanh chóng rời xa làng càng xa càng tốt. Phía trước chắc chắn có Mỹ càn vào làng. Bọn trẻ sẽ giúp ta biết vị trí Mỹ chốt. - Phú trả lời chắc chắn.

Tôi tin Phú. Anh đã từng được cơ sở cho ở hầm bí mật cùng du kích. Phía trước lũ trẻ vẫn ầm ĩ đùa nghịch, thực ra chúng là trẻ chăn trâu, chăn bò mà. Phía sau chúng tôi, pháo vẫn bắn nhưng có vẻ thưa thớt. Trên trời, chiếc OV10 vẫn bay lượn dòm ngó. Những hàng cây ven đường che chở cho chúng tôi khỏi lộ tung tích. Thận trọng, cảnh giác cả bọn Mỹ trên không và bọn phía trước, chúng tôi bám sát lũ trẻ. Bất ngờ, Phú kéo hai chúng tôi dạt vào vệ đường bên trái. Những đứa trẻ đi ngay phía sau chúng tôi kéo theo những cành cây cũng đi vội lên phía trước. Phú ngó lại mặt đường vừa đi và nói:

- Tốt rồi! Không còn dấu vết. Ta đi sâu vào trong đồi, vòng qua bọn Mỹ phục lên núi.

Phía trước, bọn trẻ ầm ĩ: “Hê-lô! Hê-lô!…”. Thì ra, bọn trẻ phía trước gặp quân Mỹ chốt chặn đường đã báo động cho người phía sau. Những đứa trẻ đi cùng chúng tôi kéo theo những cành cây là để xóa dấu dép lốp của chúng tôi để lại trên đường. Giờ tôi mới nhận ra điều đó...

Trên đường về cứ, tôi luôn nghĩ tới lũ trẻ vùng ven. Chúng ào tới dẫn chúng tôi đi và mất hút theo tầm mắt của chúng tôi về phía bọn Mỹ. Không một lời giao tiếp, không một lời tạm biệt. Thậm chí, ngay cả Phú quen thuộc vùng này cũng không hề biết tên một đứa nào. Ai đã chỉ bảo cho lũ trẻ làm việc này? Hiểm nguy đến với bọn trẻ không ai lường hết được. Chúng tôi luôn có niềm tin vào các đồng chí ở vùng địch chiếm. Bà con, cô bác luôn nuôi dưỡng chở che cho chúng tôi. Và tôi tin rằng, những đứa trẻ vùng ven này cũng tin và thực hiện đúng chỉ dẫn của người lớn-những người cách mạng, quyết tâm đánh đổ Mỹ-ngụy, giải phóng quê hương...    

NGUYỄN KIM CHÚC