Bài thơ Núi Đôi được Vũ Cao sáng tác trong lần ông nằm điều trị tại Bệnh viện 74 ở Sóc Sơn (Hà Nội), được nghe câu chuyện từ đồng đội và dân làng Phù Linh về cô gái tuổi 20 đã hy sinh anh dũng ở Núi Đôi để bảo vệ đoàn cán bộ. Người con gái trong bài thơ là Trần Thị Bắc - một nữ du kích Việt Minh quê ở xóm Chùa, thôn Xuân Đoài (Xuân Dục - Đoài Đông), xã Phù Linh (còn gọi là Lạc Long), huyện Sóc S
Bài thơ Núi Đôi được Vũ Cao sáng tác trong lần ông nằm điều trị tại Bệnh viện 74 ở Sóc Sơn (Hà Nội), được nghe câu chuyện từ đồng đội và dân làng Phù Linh về cô gái tuổi 20 đã hy sinh anh dũng ở Núi Đôi để bảo vệ đoàn cán bộ. Người con gái trong bài thơ là Trần Thị Bắc - một nữ du kích Việt Minh quê ở xóm Chùa, thôn Xuân Đoài (Xuân Dục - Đoài Đông), xã Phù Linh (còn gọi là Lạc Long), huyện Sóc Sơn (Hà Nội). Trần Thị Bắc hy sinh ngày 21-3-1954 khi lọt vào ổ phục kích của địch. Trên thực tế, cô đã có chồng chứ không phải mới có người yêu như trong bài thơ.
Núi Đôi là nỗi đau xót làm người đọc càng day dứt, như một sự tích tụ để vỡ òa trước sự mất mát. Hơn bao giờ hết, người đọc nhận ra tội ác của kẻ thù một cách cụ thể đến từng số phận: Bắt đầu từ sự xuất hiện của giặc là một dự cảm mơ hồ, nuối tiếc: Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn/Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau. Tình yêu vừa chớm nở đã phải chia cắt bởi chiến tranh và hai con người ấy đều đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, của tự do ngày mai.
Có lẽ, không nhiều nhà thơ kháng chiến viết được bài thơ về liệt sĩ, về đồng đội, về người yêu và về người đồng chí vừa chân tình, vừa thiết tha, lại vừa đau đớn như trong Núi Đôi. Hơn tất cả, chưa ai gọi: Em, đồng chí mà nghe cảm thấy êm dịu, ngọt lành như Vũ Cao đã gọi trong bài thơ của mình: Ai viết tên em thành liệt sĩ/Bên những hàng bia trắng giữa đồng/Nhớ nhau anh gọi: Em, đồng chí/Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Nhân vật trữ tình trong bài thơ đã hóa thân vào “vạn tấm lòng”, tình cảm riêng tư nâng tầm thành tình cảm cách mạng. Tác giả không hề mô tả nước mắt trước bi kịch dù Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói/Núi vẫn đôi mà anh mất em. Vũ Cao để người đọc hình dung ra cuộc chiến đấu của người chiến sĩ lấp lánh ánh sáng bất tử của người con gái Núi Đôi: Anh đi bộ đội sao trên mũ/Mãi mãi là sao sáng dẫn đường/Em sẽ là hoa trên đỉnh núi/Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Bài thơ kết thúc để lại trong lòng người đọc một hình ảnh đẹp thanh khiết về người con gái cách mạng như một cánh hoa thơm ngát bốn mùa. Vẻ đẹp ấy còn kết đọng mãi trong lòng người, nhắc mãi vẻ đẹp kết tinh từ những ngày tháng kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược để động viên sức mạnh chiến đấu chống đế quốc Mỹ, hướng về tương lai toàn thắng của quê hương, đất nước.
Hải Hà