Sau khi hàn huyên tâm sự chuyện nhà, chuyện quê, Bình than thở rằng lãnh đạo cơ quan luôn thiên vị, ưu ái cho vài người thân quen “cánh hẩu”; những việc thuận lợi thì luôn giao cho người thân quen. Với những người không cùng e kíp như Bình thì là cái gai trong mắt lãnh đạo, sểnh một tý ra là bị phê bình, nhắc nhở. Dù biết rõ lãnh đạo có một số việc làm sai trái, vi phạm nguyên tắc tổ chức, sinh hoạt đảng, vi phạm kỷ luật đảng và quy chế làm việc của cơ quan nhưng chính Bình cũng không dám lên tiếng tham gia góp ý. Đã mấy lần sinh hoạt chi bộ, Bình có ý định góp ý, nhưng nghĩ lại sợ bị trù dập nên thôi, đành im lặng...!
 |
Tranh minh họa. |
Bình phân trần: Thôi thì mình làm công ăn lương, cũng chẳng mấy mà đến tuổi nghỉ hưu, cứ bình bình mà sống và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ theo đúng chức trách của mình, còn mọi việc “kệ” tất. Đã có một vài lần sinh hoạt chi bộ kiểm điểm đảng viên cuối năm, có người góp ý cho mình nên mạnh dạn đưa ra ý kiến, tự phê bình và phê bình, đấu tranh với những sai trái, tiêu cực, nhưng nghĩ cho cùng, có tham gia, góp ý cũng khó thay đổi, rồi lãnh đạo lại "để ý", nên cứ im lặng cho yên thân.
Tôi hiểu tâm lý của Bình, nhưng vẫn phải góp ý với bạn rằng: Việc quan trọng của người đảng viên là tinh thần đấu tranh, tự phê bình bản thân trước, rồi phê bình những việc làm sai trái, không đúng với kỷ luật đảng và Quy định những điều đảng viên không được làm. Hơn nữa, đạo đức của người đảng viên là phải biết bảo vệ những việc làm đúng, người tốt; phải có chính kiến, không thể “quan tám cũng ừ, quan tư cũng gật”, hay kiểu “ngậm miệng ăn tiền” nghĩ rằng không ảnh hưởng gì đến ta thì ta mặc kệ...
Nếu việc tế nhị, mình gặp riêng góp ý, nếu lãnh đạo vẫn không nghe, không chỉnh sửa, không thay đổi thì phê bình, góp ý công khai, thẳng thắn trong sinh hoạt chi bộ, trong giao ban nghiệp vụ... Lúc phê bình người ta có thể chưa nhận ra, nhưng lẽ phải và sự công bằng mãi là chân lý, được nhiều người ủng hộ, đồng tình và sớm hay muộn, người bị phê bình cũng sẽ nhận ra khuyết điểm, sai trái. Nhưng vấn đề ở chỗ, phải góp ý kịp thời để họ còn sớm sửa chữa, sớm uốn nắn, chấn chỉnh bản thân, kẻo đến khi nhận ra khuyết điểm thì mọi chuyện đã quá muộn... "Dám nói" là một trong “6 dám” mà mỗi cán bộ, đảng viên phải thường xuyên thực hành!
Người như Bình bạn tôi vừa đáng thương, vừa đáng trách lắm thay!
ĐÀO DUY TUẤN
*Mời bạn đọc vào chuyên mục Chính trị xem các tin, bài liên quan.