Mà những chuyện cậu ta khơi ra cứ nửa thực nửa hư khiến chúng tôi khi thì đắm đuối lắng nghe như bị mê hoặc, khi thì bán tín bán nghi chẳng biết đó là chuyện thật hay đùa. Đang như một “diễn viên chính” làm xôm trò cuộc vui, đột nhiên, cậu ta dừng lại, bất ngờ hỏi chúng tôi:
- Đố các bạn biết hiện nay tớ có biệt danh gì?
Tôi nhanh miệng:
- Là cái ních-nêm “kẻ chém gió” mà cậu vẫn thường dùng trên “phây” chứ còn gì nữa!
Cậu ta nhếch mép, chế nhạo tôi:
- “Kẻ chém gió” xưa như diễm rồi bạn ơi. Bây giờ tớ có nhiều biệt danh. Nhưng tớ khoái nhất người ta gọi tớ là “trợ lý thế giới”, “chuyên gia thời đại” và “tiến sĩ toàn tập”!
Oao! Nghe vậy, mấy chúng tôi trở thành những kẻ “mắt dẹt, mũi hếch, miệng méo” vì những “danh xưng” của cậu ta rất lạ tai mà cũng đầy... huyền bí. Thế là chúng tôi nhao nhao hỏi vì sao cậu ta lại có những biệt danh “khác người” như vậy.
- Có gì đâu-cậu ta cười hề hề-chẳng qua tớ tự biết nổi đình, nổi đám trước đám đông bằng cách nói nhiều, nói đại, nói ngược, nói cho sướng mồm, thế thôi!
- Tóm lại là cậu biết phát ngôn gây sốc chứ gì?-Một người bạn trong số chúng tôi, hỏi.
Cậu ta cười mủm, rồi bảo:
- Không những gây sốc mà còn biết tạo ra hiệu ứng ngược thông qua việc mời mọc, lôi kéo một số tờ báo mạng theo xu hướng “lá cải hóa” a dua, bình luận như một cách “bảo kê thông tin” cho mình. Nói thật nhé, cũng có lúc chẳng biết đúng sai ra sao, hay dở thế nào, nhưng nhờ cái lợi thế hoạt ngôn, hoạt khẩu “trời cho” nên tớ cứ “bắn” không tiếc lời và có lúc cũng cảm tưởng như mình trở thành kẻ “điếc không sợ súng”! Sau mỗi lần tớ phát ngôn như thế, y như rằng, dư luận lại được một phen “nổi sóng” đùng đùng. Và tất nhiên, kéo theo đó là có vài kẻ đồng tình, ủng hộ, hoan nghênh, nhưng phần đông là lên tiếng chỉ trích, phản bác.
Sau khi tự phác họa “chân dung” và cũng tự vạch “chân tướng” của mình như vậy, chúng tôi “bỗng dưng” nhìn cậu ta với ánh mắt đầy... xoi mói, nghi ngại và cảnh giác! Nhưng không, “oan” cho cậu ta lắm! Bởi thực tế, đấy chỉ là một vai “đóng thế” mà cậu ta tự nhận mình là một “diễn viên” để giúp chúng tôi hiểu thêm một “trò diễn mới” trong đời sống xã hội hiện nay.
Đúng là thời gian qua, một số ít người trong xã hội (thường có học hàm, học vị, có chức sắc, có chút ít tiếng tăm) cứ tự cho mình cái gì cũng biết, cái gì cũng nói... khiến cho dư luận xã hội thêm rối bời. Khách quan mà xét, không phải cái gì họ nói cũng sai, cũng dở, nhưng việc xuất hiện trên báo chí (nhất là báo mạng) với tần suất và mật độ quá dày, thời điểm nói không đúng lúc, đúng chỗ... không phải lúc nào cũng được đông đảo dư luận xã hội đồng tình. Cá biệt, có người chỉ thích “nói ngược”, nói là “phản biện” nhưng nội dung thể hiện tính khoa học, xây dựng thì “nhạt”, còn tính chỉ trích, phản bác lại “đậm”. Thậm chí có người chỉ thích xăm soi vào những mặt trái, yếu kém của xã hội để “làm toáng” lên một vấn đề “nóng” nào đó, khiến cho dư luận trở nên “hú vía” vì những phát ngôn gây “choáng” của họ! Trong số đó, có người thích “lập ngôn” bằng những câu cố ý... khác thiên hạ; cũng có người muốn “chơi trội” bằng cách thu hút sự quan tâm của đám đông hiếu kỳ; lại có người ảo tưởng cho rằng mình “thông kim bác cổ”, “kinh bang tế thế”, cái gì cũng biết, cũng đăng đàn...
Những người như thế, theo ý kiến của chính bạn tôi-người từng tự trào mình với những biệt danh “trợ lý thế giới”, “chuyên gia thời đại”, “tiến sĩ toàn tập”... đã nói như khẳng định rằng: Nếu không tỉnh táo, thận trọng và biết điểm dừng đúng lúc, đúng chỗ trong phát ngôn, thì chính họ tự biến mình thành con rối cho cuộc đời... giật dây!
Ngẫm ra, lời cậu bạn cũng có lý đáo để!
THIỆN VĂN